Yêu Vương Quỷ Phi

Chương 19: Q.1 - Chương 19: Lạc đường? Vứt bỏ?




Edit: Nhã Vy

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Đoan Mộc Điềm không nghĩ tới hắn lại ở ngoài cửa, vừa rồi cũng không tận lực dò xét, bây giờ nhìn thấy hắn từ ngoài cửa đi vào không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Hơn nữa, phụ thân vừa gọi hắn là gì? Tam điện hạ?

Nàng bị nụ cười của hắn làm cho hoảng hốt, một lúc sau liền nhanh chóng phản ứng lại, nhìn hắn bước vào từng bước một, đuôi lông mày nhẹ nhếch lên nói: “Tam điện hạ? Chẳng lẽ ngươi còn là hoàng tử sao?”

Hắn nhẹ gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Đoan Mộc Tranh, cúi đầu khom người lạy một cái thật sâu.

Ánh mắt Đoan Mộc Tranh chợt lóe lên, nhưng vẫn ngồi yên ở đó, không hề có chút ý tứ né tránh nào, thậm chí cũng không có ý muốn cho hắn đứng dậy, chỉ nhìn hắn chằm chằm, trong mắt có thần thái khác thường chậm rãi tản ra.

“Ngươi vì sao lại ở trên núi Tử Hà?”

Hắn cũng không đứng dậy, vẫn khom người như cũ, bảo trì tư thế bái hạ kia, nghe đến vấn đề này toàn thân chợt run lên, nhưng ngay sau đó, động tác và ngữ khí đều bình tĩnh trở lại.

“Ngày sinh nhật bảy tuổi, mẫu phi lần đầu tiên tới tìm ta, nói rằng tuy ta lớn lên có chút khác người, nhưng nàng cũng không đành lòng oán hận nữa, bất kể thế nào, ta cũng là con trai ruột của nàng, làm sao có thể thật sự nhẫn tâm vứt bỏ ta không để ý? Nàng dẫn ta xuất cung, nói muốn tổ chức sinh nhật cho ta, ta… ta đi theo nàng, song vừa xuất cung liền nhìn thấy một nam nhân, hắn tới bắt ta, ta muốn tránh, lại không ngờ mẫu thân ở sau lưng đã đẩy ta về phía hắn, về sau ta bị nam nhân đó dẫn tới một sơn động, cho đến ngày hôm nay mới đi ra.”

Đôi mắt Đoan Mộc Điềm theo lời hắn nói mà dậy sóng, sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhưng so với lúc trước, vẫn nhiều hơn một phần tối tăm phiền muộn, tĩnh mịch, màu đen nồng đậm xoay quanh nơi đáy mắt, như muốn thôn tính người ta.

Đoan Mộc Thần ở bên mãnh liệt hít một ngụm khí lạnh, kinh hô một tiếng, nói: “Sao lại như thế được? Ba năm trước rõ ràng Đức Phi nương nương nói là ngươi bị lạc, lúc mẫu thân ta tiến cung thăm hỏi, còn nghe Đức Phi nương nương khóc lóc kể lể, nói không nên vì muốn an ổn tổ chức sinh nhật cho ngươi mà tự tiện mang ngươi xuất cung, kết quả lạc mất ngươi. Về sau Hoàng Thượng còn phái một vạn cấm vệ quân tìm khắp toàn thành, cuối cùng không tìm được ngươi, Đức Phi nương nương cũng vì thế mà bệnh nặng một hồi, cũng vì vậy mà…”

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên ngừng miệng, trên mặt nhanh chóng hiện lên vẻ không dám tin, cuối cùng hắn đã hiểu, song biểu lộ trên mặt cũng càng nặng nề hơn.

“Làm sao có thể như vậy?” Hắn cúi đầu thì thào nói, khiến Đoan Mộc Điềm chú ý, quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Là thế nào?”

Hắn quay đầu nhìn nàng, trong thần sắc còn vài phần mờ mịt, ấp úng nói: “Ba năm trước đây, Tam điện hạ lạc đường ngoài cung, Đức Phi nương nương thương tâm gần chết, hối hận lo lắng mà bệnh nặng một trận, Hoàng Thường vì trấn an nàng, cũng tán thưởng Đức Phi nương nương tâm địa từ mẫu, còn… ách, hai năm trước, Đức Phi nương nương sinh hạ Lục công chúa. Lục công chúa rất đáng yêu, rất được Hoàng Thượng sủng ái.”

Câu nói cuối cùng kia, đã có thể nói rõ rất nhiều vấn đề.

Quân Tu Nhiễm đột nhiên run rẩy kịch liệt, song lúc này, giọng nói Đoan Mộc Tranh lại vang lên trên đỉnh đầu: “Ngươi có tính toán gì không?”

Hắn ngẩng mạnh đầu lên, nhìn về phía Đoan Mộc Tranh ngồi đó, một chút biểu lộ cũng không hề mảy may biến hóa, ánh sáng tím trong mắt chợt lóe, lộ ra chí khí lãnh liệt bạo ngược hung tợn, ngậm chặt miệng, cắn răng nói: “Ta phải về kinh, xin Vương thúc tương trợ!”

Vương thúc?

Hai huynh muội Đoan Mộc Cảnh cùng Đoan Mộc Điềm không khỏi kinh ngạc, quay đầu nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía phụ thân.

Chỉ thấy ông thờ ơ như cũ, đến mí mắt cũng không thèm liếc nhìn Quân Tu Nhiễm, hờ hững nói: “Ta đã sớm rời đi, cũng không có ý muốn quay trở về, chỉ mong yên tĩnh đến cuối đời, không giúp được ngươi.”

Quân Tu Nhiễm cũng không thất vọng, không kích động, chỉ khom người ngẩng đầu chăm chú nhìn ông.

Trực diện nhìn chăm chú như vậy, Đoan Mộc Tranh vẫn mặt không biểu cảm như cũ, sau đó quay người đi vào căn phòng bên cạnh nhà chính.

“Rầm” một tiếng đóng cửa lại, khiến cho biểu tình bốn người trong nhà chính không khỏi chấn động, Quân Tu Nhiễm cũng chậm rãi cúi đầu.

Trên mặt đất trước mặt xuất hiện một đôi giày vải, sau đó một cánh tay đưa qua kéo hắn lên, là Đoan Mộc Cảnh.

“Sắc trời không còn sớm, ngươi còn bị thương, sớm nghỉ ngơi đi.”

Hắn liếc nhẹ một cái, khẽ gật đầu.

Song, lại gặp phải vấn đề —- bọn họ ngủ thế nào đây?

“Tiểu Điềm Điềm, tiểu thúc ngủ với cháu nha!” Đoan Mộc Thần nhanh lẹ cười tủm tỉm bu lại, vẻ mặt hưng phấn chờ mong.

Khuôn mặt Đoan Mộc Điềm tối sầm, không chút do dự cự tuyệt nói: “Không muốn!”

Thần công tử lúc này hai mắt ngập nước, chằm chằm nhìn nàng lắp bắp nói: “Vậy cháu muốn ngủ cùng ai? Nói trước, ta không ngủ cùng tiểu tử họ Quân kia đâu, tuy nói là điện hạ, nếu ta có thể thừa dịp trong mộng đánh hắn một trận, khẳng định sẽ rất có cảm giác thành tựu đấy, nhưng mà ta rất sợ hắn nửa đêm quen thói sẽ giết ta nha.”

“…Cháu ngủ cùng hắn.”

“Ai ai ai? Tiểu Điềm Điềm cháu là nữ hài tử nhà người ta đấy, làm sao lại không biết rụt rè như vậy hả? Vậy mà nói không muốn cùng một nam hài tử không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào ngủ cùng một chỗ!”

“…”

Nàng có thể đánh hắn không?

Phát hiện khí tức trên người nàng thay đổi, Thần công tử chớp mắt một cái, hơi dịch người ra sau một chút, lại bĩu môi vẻ mặt vừa vô tội vừa bất mãn.

Sự tình giống như cứ bị nàng một lời định đoạt như thế, tuy Thần công tử bụng đầy oán niệm, Đoan Mộc Cảnh cũng có chút không ngờ, tựa hồ cảm thấy như thế không ổn, nhưng trái lại, nàng thực không để ý nhiều chuyện như thế.

Đêm dài tĩnh lặng, phòng mấy người Đoan Mộc Điềm còn có một ngọn đèn mờ lập lòe, bên trong, Đoan Mộc Cảnh ngồi xếp bằng trên giường mình luyện công, Đoan Mộc Thần đưa tay kề lên cổ tay Quân Tu Nhiễm, lông mày khẽ chau lại, Đoan Mộc Điềm nửa nằm trên giường, đang sửa lại mấy bộ đồ.

Cuối cùng, Đoan Mộc Thần cũng thu tay về, ngẩng đầu nhìn về phía Quân Tu Nhiễm, vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Ngươi biết rõ tình trạng thân thể của ngươi không?”

“Hình như là bị hạ độc.” Hắn vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng nói đến việc hạ độc, không biết lại khiến cho hắn nghĩ đến việc gì khác, chợt biến sắc, nói: “Ta vừa rồi quên nói với mọi người một chuyện.”

Đoan Mộc Thần thấy sắc mặt hắn cũng khẽ nhướng mày, “Thế nào?”

“Nam nhân kia.” Trên mặt Quân Tu Nhiễm ánh lên một tia sợ hãi, thì thào nói, “Hắn cứ cách một khoảng thời gian lại đến xem ta, nếu như hắn phát hiện sơn động kia sụp đổ, ta cũng không thấy đâu thì…”

Lời này khiến Đoan Mộc Thần không khỏi biến sắc, “vụt” một cái liền nhảy dựng lên, nhìn hắn nói: “Thế này là sao? Chẳng lẽ không phải hắn ném ngươi ở đó tự sinh tự diệt sao?”

Quân Tu Nhiễm lắc đầu, nói: “Không phải, hắn sẽ thường xuyêt tới, ép ta ăn một số thứ kỳ quái gì đó.”

“Cái gì? Ta nói thân thể ngươi làm sao lại kỳ quái như vậy, hóa ra là bị hắn cho ăn…mấy thứ đồ loạn thất bát tao kia suốt ba năm? Nam nhân kia rốt cuộc là ai?”

“Ta không biết.”

Đoan Mộc Điềm ngồi trên giường thay đổi tư thế, chuyển cái chân có chút cứng ngắc sang một bên, cũng không ngẩng đầu lên, hờ hững nói: “Quản hắn là người khỉ gió nào? Nếu hắn dám tìm tới đây, giết hắn đi là được!”

Quân Tu Nhiễm khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía nàng, trong mắt bất giác nổi lên một chút ánh sáng nhu hòa.

Thần công tử sắc mặt biến thành màu đen, ngẩng đầu im lặng, cuối cùng nhịn không được nói: “Tiểu Điềm Điềm, ngươi giết được người ta sao?”

Có thể được Đức Phi phó thác, có thể mang được một hoàng tử trốn thoát khỏi tầng tầng thị vệ, chạy tới nơi biên giới này, có thể làm ra việc hành hạ người điên cuồng như vậy, há lại dễ đối phó như vậy sao?

Trong đêm tối, núi Tử Hà chợt có bóng người bay vun vút trong rừng, y như quỷ mị, phiêu phiêu bất định.

Mới mười hai mà ánh trăng đã rất tròn, ánh trăng sáng chiếu xuống, như phủ lên rừng núi một tầng lụa mỏng, cũng đem bóng người kia chiếu thành một bóng ma.

Tốc độ của hắn rất nhanh, dường như chớp mắt đã bay vào một chỗ rất sâu trong núi Tử Hà, cuối cùng rơi vào một nơi trong sơn cốc.

Sơn cốc này có có loài hoa hồng xanh, có hương thơm xông vào mũi khiến người ta mụ mị, nhưng ở đây dường như đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào đó, khắp nơi chất đầy đá vụn, ngay cả chỗ nối liền với ngọn núi cũng hơi sụp xuống.

Nơi này, chính là sơn cốc mà ban ngày Đoan Mộc Điềm đã tới, cũng là nơi nhốt Quân Tu Nhiêm ba năm.

Người kia đứng ở vị trí sơn động, nhìn một mảnh bừa bộn trước mắt, thần sắc không rõ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt dưới ánh trăng lộ ra ánh sáng lạnh lẽo âm u.

Hắn nhìn nhìn một hồi, rồi bắt đầu quay người cẩn thận xem xét chung quanh, tựa như ánh trăng mông lung cũng không thể quấy nhiễu tới thị lực của hắn.

Hắn rất nhanh đã tìm thấy một bộ quần áo sớm không nhìn ra màu sắc chất liệu kiểu dáng bên dòng suối, cũng nhận ra đây là quần áo cởi ra từ trên người Quân Tu Nhiễm, hắn còn tìm được một cái sọt bị chôn dưới đá vụn, do Đoan Mộc Điềm cởi xuống đặt trước sơn động, nhưng lúc sơn động bị sụp đã bị đá vụn chôn vùi.

Dưới ánh trăng mù mịt, chợt nghe tiếng hắn khặc khặc nở nụ cười, như cú vọ, lại giống như quỷ lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.