You Are My Destiny

Chương 17: Chương 17: Giống như chủ đi đâu... Chó theo đó thôi mà!




Gin từ từ bước tới gần Bảo Anh hơn, khiến cô bất giác bối rối lùi lại mấy bước. Anh muốn làm gì? Mọi hành động, cử chỉ của anh đều toát lên vẻ bí ẩn khiến cô vô cùng khó chịu.

“Bản mặt này là sao đây?” – Gin đưa tay lên, nhéo má Bảo Anh một cái – “Sợ tôi từ chối à?”

“Đương nhiên rồi cái tên đần!!!” – Bảo Anh gạt tay Gin ra, hậm hực – “Trả lời nhanh coi! Chuyện quan trọng đó!”

“Ừ ừ, được rồi cô nương. Tôi đồng ý, được chưa?” – Gin thở dài, đặt tay lên đầu Bảo Anh, xoa xoa.

“Nhưng mà... cái này đâu phải muốn đồng ý suông là được đâu?” – Bảo Anh cự lại ngay. Cô không thể biết được lúc nào anh chàng này thật sự nghiêm túc.

“Tôi đâu phải loại đồng ý cho xong chuyện chứ?” – Gin nhún vai, khẽ cười, khiến Bảo Anh mở to mắt lên trong ngạc nhiên. Anh nhận một thằng nhóc xa lạ về ở chung mà không hề do dự sao?

“Cậu sẽ phải nuôi nó đó!” – Cô nhăn mặt nói.

“Tôi biết mà!” – Gin bình thản.

“Rồi sẽ cho nó đi học.”

“Đừng có lo, tôi lo được!”

“Phải yêu thương nó nữa!”

“Tôi là người tràn ngập yêu thương mà!”

“Mắc ói quá!”

“Ai biết được?”

Cả hai người từ thương lượng đổi qua chửi lộn chí chóe, mười lăm phút sau mới chịu bước vào phòng. Bảo Anh đi đến Hikaru, ngồi xuống kế bên nó.

“Lát nữa... ừm... Cái anh chủ nhà có chuyện muốn nói với em!” – Cô mỉm cười, nhỏ nhẹ nói với thằng nhóc.

“Hả? Hả?” – Hikaru nghệch mặt ra thắc mắc, nhưng chỉ nhận lại cái xoa đầu từ Bảo Anh.

Reeng... Reeng... Reeng...

“Hình như có điện thoại!” – Saori lắng tai nghe, rồi vội vã đứng dậy chào mọi người và ra ngoài.

Chị đi ra phòng khách chính, tiến lại điện thoại và bắt máy.

“Alo! Nhà Tachibana đây ạ?”

Đầu dây bên kia bắt đầu nói, khiến không gian bên này của Saori lặng đi đến nghẹt thở.

“V – vâng... Tôi biết rồi ạ! Vâng... Tôi... sẽ nhắn lại với Shinakawa ngay.”

Chị gác máy, vịn tay vào tường để giữ bình tĩnh một lúc. Có vẻ như... chị mới vừa trò chuyện với một người khá quan trọng.

“Gin...”

Saori vội vã chạy về phòng của Gin, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo âu.

Người đàn ông vừa nói chuyện với Saori tắt điện thoại, thở mạnh ra một hơi. Ông ta quay ra sau, nơi có một người đàn ông khác đang ngồi trong bóng tối, cúi đầu bốn mươi lăm độ một cách thành khẩn.

“Mọi việc đã được thu xếp xong!” – Ông ta nói.

“Ừm....” – Người đàn ông kia xoay nhẹ ghế, cất giọng bình thản – “Máy bay đang đợi trên sân thượng, ông đã thu dọn đồ chưa?”

“Rồi ạ, thưa ông!”

“Tốt! Ta đã vô tâm với nó quá lâu rồi... Đây là lúc ta bù đắp cho nó. Hãy chăm sóc nó cẩn thận.”

“Vâng ạ!”

Người đàn ông đang cúi đầu ngẩng mặt lên, quay lưng đi ra ngoài.

Bóng tối bao quanh người đàn ông ngồi một mình trong căn phòng. Ông rót rượu, rượu đỏ sóng sánh tràn vào chiếc ly, gợn sóng một lúc, rồi bình lặng trở lại.

“Shinakawa Gin... Đã để con phải đợi lâu rồi...”

“Chị nói gì? Ông Shiro... sẽ đến đây?”

“Phải... Chị vừa nói chuyện điện thoại với ông ấy!”

Mặt Gin hiện rõ sự kinh ngạc. Ngay lúc Saori gọi anh ra nói chuyện với vẻ mặt thất thần, anh đã linh cảm có chuyện gì đó không ổn.

“Shiro làm theo lệnh của ông ta phải không?” – Giọng của anh trở nên băng lạnh.

“Chị... chị không biết. Nhưng mà sáng mai ông ấy sẽ có mặt ở đây...” – Saori ấp úng. Chị sợ gương mặt lúc này của Gin, thật sự sợ!

“Khốn kiếp!” – Gin mất bình tĩnh, buộc miệng – “Ai cho ông ta làm theo ý của mình chứ? Em phải nói chuyện cho ra lẽ.”

“Chị thấy lần này ông ấy rất kiên quyết rồi, không thể thay đổi được đâu!” – Saori vội can ngăn Gin, chị không muốn anh lớn tiếng khi có mặt những người bạn của anh ở đây.

Gin thở mạnh, im lặng đẩy cửa đi vào trong. Đầu óc của anh lúc này chỉ nghĩ đến chuyện mà Saori đã nói. Anh không muốn Shiro đến đây, thật sự không muốn! Như thế sẽ phá hủy mất cuộc sống hiện tại mà anh đang có…

“Thôi chết! Sắp tới giờ giới nghiêm của tớ rồi!” – Akiko nhìn đồng hồ đeo tay, gương mặt hốt hoảng thấy rõ.

“A! Tớ cũng thế!” – Sakura vội vã vơ lấy cặp khi “bắt chước” Akiko xem đồng hồ.

“Tớ cũng về đây, hì hì!” – Ayane cười lém lỉnh.

“Tớ cũng vậy!” – Michio đứng dậy.

“Mọi… mọi người đều về cả sao?” – Bảo Anh ngạc nhiên, quay sang Hikaru – “Vậy Hikaru, em lại chào “cha nuôi” của em đi!”

Cô quay sang Gin, thấy anh im lặng một cách kỳ lạ nên có phần ngạc nhiên.

“Này… Shinakawa!” – Cô gọi.

Gin ngước đôi mắt băng lạnh lên và nhìn cô. Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ anh như vậy. Đây có phải là Shinakawa Gin không? Tại sao… tại sao lại lạ lẫm quá?

“Chị xinh đẹp ơi… anh ấy đáng sợ quá…” – Hikaru bấu lấy áo của cô, giọng sợ sệt.

“Đừng lo, chắc anh ấy có gì phiền não thôi!” – Bảo Anh dỗ dành thằng nhóc bằng giọng ngọt ngào, rồi quay lại nhìn Gin. Anh bị gì thế? Không hề giống anh ngày thường chút nào! Anh đã gặp phải chuyện gì sao? Tại sao lại trở nên như vậy? Hàng đống câu hỏi được đặt ra, nhưng Bảo Anh không thể tìm thấy bất cứ câu trả lời nào từ sự im lặng của Gin.

“Nhóc, không sao đâu! Anh hơi căng thẳng thôi…” – Gin đột ngột mỉm cười, chồm tới kéo tay Hikaru, nhấc bổng nó để lên vai mình – “Giờ anh dẫn nhóc đi mua đồ, được chưa?”

Bảo Anh đứng bật dậy khi Gin bước ra khỏi phòng.

“Chờ đã!” – Cô gọi anh.

Anh đứng lại, không quay đầu.

“Cậu đang gặp chuyện gì sao?” – Cô nuốt khan, khó nhọc hỏi, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng kéo dài.

“Cô biết để ý quá nhỉ? Đừng có lo…” – Anh nói ngắn gọn, và bước đi một mạch.

Đôi chân của Bảo Anh muốn đuổi theo, nhưng không thể bước nổi. Sự lạnh nhạt của Gin khiến nó đứng sững và làm chủ nhân bất động không di chuyển được.

Riing… Riing…

Điện thoại reo, là Jiro.

“Em nghe này anh…” – Cô bắt máy.

“Em về nhà chưa?”

“Giờ em mới về! Ayane đã về tới chưa anh?”

“Chưa, nhưng chắc là sắp rồi!”

“Vậy sao… Lát nữa tới nhà em sẽ gọi, nha?”

“Ừm, về cẩn thận đ--- Khụ… khụ!”

“Anh bị cảm sao?” – Giọng của Bảo Anh chuyển sang lo lắng.

“Ừm… Chắc là vậy rồi!” – Jiro bật cười, trả lời cô.

Bảo Anh thở dài, nhẹ nhàng khuyên bảo anh một tí rồi tạm biệt, tắt máy. Cô định chạy theo Gin xem như thế nào, nhưng cũng thôi, chạy theo làm gì cho nó mệt chứ? Nghĩ mình chẳng còn gì bận tâm nữa, cô nàng lững thững bước về nhà.

“Nhóc, chọn đồ được chưa?” – Gin đứng nhìn Hikaru đang nhăn mặt lựa đồ. Với thằng nhóc, bộ nào cũng đẹp, nó muốn lấy hết, nhưng chắc không được đâu!

Gin đút tay vào túi quần, chờ đợi và suy nghĩ. Ngày mai sẽ đến với anh như thế nào? Anh không muốn cuộc sống của anh bị đảo lộn. Thật phiền phức!

Hikaru lựa đồ xong, anh trả tiền, rồi cả hai lại đi. Thời gian tự do cuối cùng của anh là buổi tối hôm nay, anh phải tận dụng nó!

“Này Miyamoto…” – Anh đưa Hikaru về nhà, rồi móc điện thoại ra gọi điện.

“Gì thế?” – Đầu dây bên kia, Bảo Anh hỏi ngược lại.

“Ra tiệm thức ăn nhanh gần nhà cô đi!”

“Chi vậy? Định khao tôi hả?” – Giọng cô nàng đùa cợt.

“Ừ! Ra đi, Tôi khao thật mà!” – Gin tỉnh bơ – “Vậy nha.”

Anh cúp máy cái rụp khiến Bảo Anh kinh ngạc. Gì đây trời? Sao tự nhiên tốt vậy ta?

Nhưng cơ hội tốt vầy ngu gì không đi chứ?

Bảo Anh mặc áo khoác, lấy lược chải chuốt tóc mình một tí, đeo kính cận vào và chạy ra ngoài.

_oOo_

Tiệm thức ăn nhanh khá đông khách, Bảo Anh đi vào ngay lập tức đã nhìn quanh, tìm Gin. Anh đang ngồi ở bàn sát bên cửa kính.

“Kêu tôi ra có gì không? Còn khao nữa chứ!” – Vừa đặt mông ngồi xuống, cô nàng đã hỏi ngay.

Gin ngồi chống cằm, đôi mắt dán chặt vào cặp kính của Bảo Anh.

“Lâu rồi không thấy cô đeo kính nhỉ?” – Anh cười cười – “Thật ra thì tôi mới thấy có một lần, cái hồi cô đăng ký vào câu lạc bộ. Lúc đó nhìn mặt cô ngố kinh.”

“What?? Cậu kêu tôi ra đây chỉ để bình phẩm về cái mặt khi tôi đeo mắt kính thôi đó hả?” – Bảo Anh nhíu mày, mặt tối sầm.

“Ây da… Đâu có đâu! Tôi muốn ngồi nói chuyện với cô đàng hoàng thôi mà…” – Gin cao giọng – “Muốn uống gì thì gọi đi.”

“Cà phê sữa…”

“Vậy thôi hả?”

“Ừ! Thèm thì tôi kêu nữa, chuyện đó tính sau!”

Gin bụm miệng cười khiến mặt của Bảo Anh thộn ra, không hiểu chuyện gì.

“Cậu cười gì?” – Cô nàng hỏi.

“Heo…” – Anh lầm bầm thật nhỏ, nhưng không thể không lọt vào tai của Bảo Anh được.

“Nói cái gì??” – Cô giơ nắm đấm lên, lửa bốc ngút trời mây.

Gin cố gắng nén cười, gọi phục vụ và kêu đồ uống.

“Vậy cô biết tại sao tôi gọi cô ra đây không?” – Anh bắt chéo chân, dựa lưng vào ghế và hỏi.

“Tại sao?” – Bảo Anh nhướn mày hỏi lại.

“Vì tôi thích!” – Anh cười nửa miệng, nhìn đểu kinh khủng.

“Tên chết bằm, thích chết hả?” – Cô cố gắng không làm cho mình hét lên.

“Sở thích không có sự tranh cãi.”

Bảo Anh thở dài, chịu thua. Đúng là cô không bao giờ cự lại Gin được. Nhưng cô vẫn thắc mắc, tại sao anh lại gọi cô ra đây. Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?

“Muốn biết về gia đình của tôi không?” – Gin đột ngột lên tiếng khiến cô ngạc nhiên, trợn mắt lên.

“Hả?”

“Gia đình của tôi, cô muốn biết mà!” – Anh bình thản đáp lại.

Bảo Anh nín lặng một hồi lâu. Không phải anh không muốn cho cô biết sao? Tại sao bây giờ lại nói ra? Một đống câu hỏi lại được đặt ra, nhưng, không có bất cứ câu trả lời nào.

Cuối cùng, Bảo Anh mệt mỏi gật đầu.

Gin lại chống cằm, đôi mắt cụp xuống bàn hồi lâu.

Cô chờ đợi, chờ đợi trong sự căng thẳng. Bồi bàn đã tới, bỏ đồ uống lên bàn cho hai người. Anh vẫn chưa trả lời! Sự im lặng đáng sợ bắt đầu bao trùm khiến cô lạnh sống lưng. Shinakawa Gin, anh là người như thế nào? Những lời nói của anh đều chất chứa hàm ý, huống chi, sự im lặng lúc này do anh tạo ra cũng quá đáng sợ rồi!

“Shinakawa..?” – Không thể chịu đựng hơn, cô khẽ khàng gọi.

“Suỵt!” – Gin lên tiếng – “Ngồi im một lúc đi.”

“Hả?” – Bảo Anh nhíu mày khó hiểu.

“Thấy tên bồi bàn lúc nãy không?” – Anh vẫn cúi mặt, hỏi tiếp.

“Tôi… tôi không nhìn rõ…” – Cô lắp bắp.

Gin ngước mắt lên, nhìn cô, cơ mặt ngày càng thả lỏng. Anh dựa lưng vào ghế, thở dài một cái.

“Bắt đầu từ lúc này, tôi sẽ bị theo dõi rất nghiêm ngặt. Tên bồi bàn lúc nãy thật ra là con trai của—

“Quý khách!”

Gin ngừng nói, trợn mắt lên trong kinh ngạc. Bảo Anh ngước mắt lên nhìn, anh cũng quay sang, trong lòng có một sự lo lắng thoáng qua.

Và quả nhiên, sự lo lắng của anh vô cùng đúng đắn.

“Quý khách có cần gọi thêm gì không ạ?” – Người “bồi bàn” nở một nụ cười, thân thiện hỏi.

“Không cần đâu ạ, cảm ơn anh!” – Bảo Anh cười mỉm, nhẹ nhàng đáp lại.

Người “bồi bàn” nhìn Bảo Anh một lúc lâu, đôi mắt cười của anh ta như dán chặt vào gương mặt của cô khiến cô có chút căng thẳng.

Sau cùng, anh ta cũng chịu bỏ đi.

Cả hai thở dài như trút được gánh nặng. Bảo Anh nhìn Gin đầy khó hiểu. Nói thật là cô chẳng hiểu gì thật mà!

“Tên đó là ai vậy?” – Cô hỏi.

“Hắn nhìn cô rồi, coi chừng đấy!” – Gin trả lời bình thản.

“Nhìn tôi thì sao?” – Cô nhướn mày.

“Khá rắc rối đấy, tôi không nghĩ tới được! Tên này ranh mãnh lắm.” – Anh nhún vai.

Bảo Anh cúi mặt xuống, nhìn cà phê sữa đang sóng sánh trong chiếc ly trắng muốt. Dám hắn bỏ chất gì vào đây lắm cũng nên…

“Yên tâm đi!” – Dường như đoán được ý nghĩ của cô, anh lên tiếng – “Có tôi đi với cô, hắn không dám bỏ gì vào đâu. Haiz… Định gọi cô ra để nói chuyện về gia đình mà hắn lại phá hỏng mất.”

Bảo Anh nắm chặt vạt váy của mình. Cô tự hỏi, tại sao lại là cô? Tại sao anh lại muốn cô biết chuyện ấy? Tại sao…? Cô chỉ mới gặp anh cách đây không lâu, mà anh lại muốn nói ra điều bí mật của anh sao?

Riing… Riing…

Bảo Anh vội vã móc điện thoại trong túi áo ra, không có gì…

“Alo!” – Là điện thoại của Gin.

“Hả? Ừ, đợi chút, tớ về ngay.” – Anh ngắt điện thoại, bỏ vào túi quần.

“Chuyện gì thế?” – Bảo Anh tò mò hỏi.

“Là Hayashi.” – Gin trả lời – “Cô ấy vừa làm xong tài liệu của lớp, giờ đang trên đường đến nhà tôi…”

Cô đứng hình một hồi. Là Sakura sao? Mà khoan, tại sao cô lại kinh ngạc như vậy chứ? Có đáng gì đâu? Ừ thì Gin chỉ đi về và lấy tài liệu thôi mà.

“Tôi sẽ thanh toán ở quầy thu ngân, cô cứ về đi.” – Nói rồi, anh đứng dậy, vội vã bước đi.

Bảo Anh nhìn theo, rồi vội quay đầu trở lại. Giờ cô ở đây làm gì nữa? Về thôi chứ sao!

__oOo__

Bước chân của Gin vội vã đi về hướng nhà của mình. Anh không muốn Sakura đợi lâu.

Đi đến một ngã ba đường, đột nhiên, có một thứ, à không, một người làm cản trở bước chân của anh.

“Bận quá nhỉ?”

Là anh “bồi bàn” lúc nãy.

Gin đứng im, nhìn anh ta với đôi mắt bình tĩnh.

“Còn cậu thì rảnh nhỉ? Đi theo tôi bộ không mệt à?”

“Mệt gì chứ? Giống như chủ đi đâu chó theo đó thôi! Đi theo cậu là nhiệm vụ của tôi mà!” – Anh ta ngước mắt lên trời, miệng mỉm cười.

“Thông tin tới tai tôi là Shiro mà, tại sao lại là cậu? Mà không phải sáng mai mới tới sao? Chui đường nào tới sớm vậy?” – Gin tiếp tục hỏi.

“Bay trên trời.” – Anh ta tỉnh bơ, ngón tay trỏ chỉ lên trời.

“Im đi!” – Mặt Gin tối sầm lại.

“Chứ gì nữa! Đi bằng máy bay không phải bay trên trời thì là gì?” – Anh ta cười thành tiếng.

Gin im lặng, anh ta cũng ngưng cười, đôi mắt nhìn thẳng vào mặt anh.

“Sao hả? Tôi nói gì không đúng sao?” – Anh ta lại cười, cười thật nhẹ nhàng trước đối phương đang có gương mặt lạnh như tiền.

“Cậu chủ!”

Hai chữ của anh ta ngay lập tức được cơn gió vô tình thổi đúng lúc đưa đến tai của Gin, khiến tay anh nắm lại, thật chặt.

Rõ ràng, từ lâu anh đã không thích ai gọi mình như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.