Vẫn chưa có tin tức àh? Được rồi, cám ơn!
Yunho buông điện thoại, hắn bóp chặt trán mình nhìn vào những văn kiện trên bàn làm việc. Bốn tháng trôi qua rồi, đã bốn tháng Jaejoong không có trong tầm mắt hắn, bốn tháng… 120 ngày không thể nhìn thấy hình ảnh quen thuộc, không nghe được giọng nói êm êm của cậu cũng không thể nhìn Jaeyoon đang ngủ say trong nôi. Yunho không biết mình có thế trải qua những ngày như thế bằng cách nào, và bằng cách nào mà hắn vẫn còn ở đây, ngồi trong phòng làm việc của công ty xử lý đống văn kiện cao ngất ngưỡng thế này.
Tìm! Lại tìm! Đông Tây Nam Bắc hắn đều đã tìm, thành phố lớn nhỏ hắn cũng đã tìm nhưng Jaejoong dường như đã trở thành không khí, biến mất không dấu vết… thậm chí bốn tháng liền, mục tìm người của hắn vẫn không thấy ai hồi báo lại. Không ai nhìn thấy Jaejoong sao? Jaejoong rất đẹp, Jaeyoon lại rất đáng yêu, hai người nổi bật như thế tại sao không một ai nhìn thấy?
Tìm Jaejoong… tìm đến bao giờ?
Kéo ngăn tủ, Yunho lấy tấm ảnh cưới của cả hai nhìn ngắm, vuốt ve gương mặt đang cúi xuống của Jaejoong. Ảnh cưới nhìn thật buồn, cả hắn và cậu lúc ấy đều không tự nguyện đến với nhau, gương mặt phảng phất nét gượng ép, bất đắc dĩ của hắn bên cạnh gương mặt buồn bã ẩn chứa rất nhiều đau khổ của Jaejoong. Bởi vì không yêu nhau, nên có lẽ… Chúa đã không chúc phúc cho hắn và cậu.
Liếc nhìn vào hộc tủ, xấp hồ sơ cùng những tấm ảnh về gương mặt hoàn toàn mới của Min Ah. Đôi mắt Yunho nheo lại đầy nguy hiểm, con người này… hắn biết làm gì với cô đây? Hắn vẫn chưa ra tay, vẫn chưa có bất cứ hành động nào chứng tỏ hắn muốn cô biết khiến người hắn yêu đau khổ sẽ phải trả một cái giá đắt như thế nào. Không phải hắn không muốn, hắn rất muốn đấy chứ… Nhưng… thời cơ chưa tới, hắn muốn cô phải chịu nỗi đau tàn khốc nhất, phải sống để từng ngày từng ngày gậm nhấm nỗi đau của mình. Giao cảnh sát những tấm ảnh này và nói đó là Min Ah, điều đó đối với hắn quá dễ dàng và cũng quá dễ dãi với người đã khiến con hắn vĩnh viễn không thể nói chuyện, khiến Jaejoong hắn có thể bị di chứng sau này. Con người một thời hắn đã thích, cũng một thời có ý định chung sống cả đời. Nhưng có lẽ, Thượng Đế nhân từ không muốn hắn lấy một con rắn độc về nhà, Người đã ban cho hắn một thiên sứ xinh đẹp và trong sáng nhất, nhưng… hắn đã không biết quý trọng.
Mau trở về đi Jaejoong! – Yunho hôn lên tấm ảnh có cậu, đôi mắt khép lại giấu làn sương mỏng manh – Anh nhớ em!
Nhật Bản
Đây là đâu?
Min Ah nhìn không gian trắng xóa xung quanh mình, trắng đến đau lòng, trắng đến thê lương, trắng đến nhức mắt!
CÓ AI KHÔNG?
Min Ah gọi to nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
Không biết phải đi đâu…
Không biết phải làm gì…
Min Ah hoảng loạn nhìn khắp nơi mong tìm ra một điều gì đó thân quen, tại sao cô lại ở đây?
Yunho?
Tròn mắt nhìn con người đang đi về phía mình, gương mặt quen thuộc với những đường nét tựa như điêu khắc ấy, thân hình cao lớn quen thuộc ấy, hắn đang cười thật rạng rỡ, hai tay dang rộng chào đón và từng bước đi về phía cô.
YUNHO! YUNHO AH!
Sung sướng chạy về phía Yunho, Min Ah dang rộng đôi tay để ôm lấy mình yêu thương, gương mặt rạng rỡ thêm khi nhìn thấy Yunho cũng đang chạy về phía mình. Đúng rồi, Yunho đã chọn cô, Yunho nhất định chỉ có thể chọn cô mà thôi.
YUNHO AH! YUN…
Cứng người khi thân ảnh Yunho xuyên qua cơ thể mình, đôi tay vẫn dang rộng ôm lấy hư không khiến cô không tin những chuyện vừa xảy đến, vội quay lưng lại… gương mặt rạng rỡ được thay thế bằng sự căm phẫn đến đau lòng…
Yunho đang ôm chầm lấy Kim Jaejoong! Hắn xoay cậu thật nhiều vòng, hôn lên môi cậu thật cuồng nhiệt và ôm cậu thật chặt như thế muốn cậu hòa vào cơ thể hắn. Trên lưng Jaejoong là một đứa bé bụ bẫm đang cười toe toét, vỗ tay bốp bốp… và… họ xoay người nhìn về phía cô…
Shin Min Ah! Dù cố gắng thế nào thì Yunho vẫn là của tôi mà thôi! – Jaejoong nhìn Min Ah bằng ánh mắt của người chiến thắng, cậu nhếch môi kiêu ngạo ôm lấy cơ thể cao lớn bên cạnh mình – Thấy không, chúng tôi mãi mãi không xa nhau, chúng tôi còn có con nữa, nhìn xem… Jaeyoon của chúng tôi rất giống Yunho!
Không… không… – Min Ah ôm đầu lùi về phía sau – Đây là mơ, nhất định đây là mơ!
Không phải mơ đâu, là sự thật đấy! – giọng nói lạnh lùng quen thuộc của Yunho khiến cô ngẩng đầu lên, hắn đang đong đưa Jaejoong đầy yêu thương và nhìn về phía cô – Tôi chỉ yêu Jaejoong thôi, suốt đời này tôi yêu Jaejoong. Cả kiếp sau, kiếp sau nữa tôi cũng sẽ yêu Jaejoong. Chúng tôi mãi mãi là một gia đình!
Không… anh gạt em, em nói anh ra yêu em mà… anh nói chúng ta sẽ cưới nhau mà…
Appa yêu umma! Appa không yêu dì đâu! Appa là của con, umma cũng của con! – đứa nhỏ cười xán lạn nhìn sự thất vọng trên mặt Min Ah.
Cô nghe chưa! Chúng tôi là một! Chúng tôi là một… Chúng tôi là một… Còn cô, hãy xuống địa ngục đi, xuống đia ngục đi… Xuống địa ngục đi…
AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ngồi bật dậy với cơ thể lấm tấm mồ hôi, Min Ah thở hổn hển nhìn đồng hồ.
2:00 Am
Lại là ác mộng!
Min Ah với tay lấy hũ thuốc được đặt ngay trên tủ nhỏ bên cạnh giường, uống vào hai viên trước khi điều chỉnh lại nhịp thở dồn dập của mình. Ác mộng! vẫn là giấc mơ đó, vẫn hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại từng đêm, vẫn tra tấn sự bình thản cuối cùng mà cô luôn cố gắng giữ lại. Đã từng không muốn nhớ nữa, không muốn nghĩ nữa nhưng… Mỗi đêm, quá khứ tươi đẹp ùa về khiến cô nhức nhối, hiện thực tàn nhẫn khiến cô mệt mỏi. Có tiền rồi, nổi tiếng rồi, có tất cả mọi thứ mình đã từng có rồi… nhưng sao cô vẫn không tìm thấy sự vui vẻ, vẫn không tìm thấy sự bình thản?
Min Ah không biết từ bao giờ giấc ngủ của cô luôn gắn liền với thuốc an thần, cũng không biết bao giờ mới có thể chấm dứt hết tất cả, muốn chấm dứt nhưng vẫn còn nuối tiếc, muốn bỏ qua nhưng vẫn hận trong lòng. Trong giấc mơ ấy, Jaejoong cười ngạo nghễ nhìn kẻ thất bại là cô, trên tay là đứa nhỏ vẫn chu cái miệng đáng ghét cũng nhìn cô. Họ gọi nhau là gia đình và nhìn một kẻ “được” gọi là độc ác, tàn nhẫn đã phá hoại gia đình họ. Ha ha ha! Min Ah cười thật to, ai mới phá nát của ai đây? Nếu Jaejoong không xuất hiện, thì cô sẽ không như thế này!
Jaejoong! Jaejoong! Jaejoong! Nghiến răng gọi cái tên mà cô luôn ghét cay ghét đắng, bốn tháng rồi cậu ở đâu? Cậu hóa thành không khí àh? Tại sao cô không thể tìm thấy? Biến đi dễ dàng như vậy sao? Không thể! Cậu không thể sống một cách yên bình trong khi cô mỗi giờ mỗi phút đều đau khổ mệt mỏi như thế này.
Yunho! Yunho! Yunho! Sao hắn không tìm cô? Cô đã khiến con hắn bị câm, khiến vợ hắn bị bệnh, khiến cả hai người họ nhiều lần tưởng chừng như rời bỏ hắn. Thế mà hắn vẫn không tìm cô, tại sao? Tại sao không tìm cô? Min Ah biết, chỉ cần Yunho muốn, dù cô cố che giấu đến đâu cũng sẽ bị phát hiện. Thế nhưng… bốn tháng rồi, hắn vẫn không tìm cô, vẫn không báo cảnh sát. Hắn thật sự dễ dàng bỏ qua như thế ư? Thám tử không điều tra được gì ngoài việc Yunho điên cuồng tìm kiếm Jaejoong cùng giải quyết công việc ngân hàng. Hắn thật sự… tha thứ?
Đan tay vào mái tóc rối bù của mình, Min Ah co người lại nhìn chính mình trong gương, từ bao giờ cô trở nên thật thảm hại như thế này…
Tím?
Min Ah ngạc nhiên vén một bên tóc để lộ một mảng tím bầm trên má, ah! Không nghĩ là nó bị thương như thế này, Min Ah cười khẽ. Hôm nay cô đã có một cuộc cãi nhau nảy lửa với Seohyun về việc tiếp tục tham gia phim của Ashita Ichi. Ả là một con ngốc, Ashita Ichi là một tên vô dụng biến thái nhất mà Min Ah từng biết. Đạo diễn những bộ phim nổi tiếng thì sao? Mới có vài bộ phim được xem đình đám thì đã ta đây như thế rồi, nào là ve vãn bạn diễn, nào là đổ trách nhiệm lên đầu cấp dưới. Tuy nhiên, cái cô quan tâm không phải điều này, cái chính là câu nói ngạo mạn của gã.
“Yunho? Nếu em nhớ thằng đó đến thế thì cứ coi tôi là Yunho! Tôi sẽ là Yunho của em!”
Cái tên Yunho có thể phát ra từ cái miệng hôi thối của gã sao? Yunho của cô rất cao quý, cao quý đến nỗi gã có cố gắng như thế nào cũng không thể chạm được. Thế mà… gã là Yunho của cô? A ha ha ha! Đây là chuyện đáng cười khinh nhất mà cô biết đấy, một lão già ngu ngốc đến đáng thương.
Nhưng… cô không khỏi thừa nhận nhờ gã mà một người mẫu mới trở thành con chim vàng của ngành giải trí Nhật Bản. Nhưng… lại nhưng, như thế thì sao? Cô chẳng được gì cả!
Seohyun thì lại khác, ả luôn thúc ép cô phải tạo quan hệ nhiều với gã hơn, phải dụ dỗ gã si mê cô để dễ dàng kéo cái công ty đang lụn bại của mình lên. Min Ah biết mình và Seohyun đều chung một suy nghĩ, họ luôn là quân bài hữu dụng của đối phương. Nhưng, với Min Ah giờ phút này, sự che chở của Seohyun đã không còn hữu dụng nữa, cô có thể mạnh hơn ả, giàu có hơn ả. Một kẻ vô dụng lãnh đạo một công ty lụn bại và bây giờ muốn ả vực dậy, cái giá mà cô phải trả chính là cơ thể mình, gã biến thái, gã hành hạ cơ thể trắng mịn của cô, để lại đó những dấu xanh tím mà cả tuần sau cũng không mất. Min Ah thầm nhạo Seohyun, cùng là người Hàn Quốc, cùng là nữ, cùng xấu xa như nhau nhưng cô luôn cảm thấy sự tham lam của mình vẫn thua xa ả. Nếu có thể, hẳn ả đã tự mình dâng cho Ashita Ichi rồi.
Đồng hồ vẫn gõ từng nhịp nặng nề, Min Ah biết mình không thể ngủ được nữa, châm cho mình một điếu thuốc thơm, Min Ah mở máy để xem lại công việc của mình.
Màn hình hiện lên bức ảnh hạnh phúc của cô cùng Yunho, Min Ah tặng cho hắn một cái hôn gió trước khi vào mạng đọc tin tức.
Dù ở Nhật, Min Ah vẫn không quên xem tin tức ở các trang Hàn Quốc, dường như đó là hứng thú duy nhất của Min Ah để giết chết thời gian.
Thông tin liên tục lướt qua trong mắt, nào là kinh tế, xã hội, thời sự, phim ảnh, ca nhạc, Min Ah buồn chán nhìn lướt qua một lượt.
?????
Ngón tay dừng lại, vội vã tấm ảnh khiến Min Ah chú ý, dùng kỹ thuật phóng to lên và nhìn chằm chằm vào thân ảnh thật nhỏ…
Kim Jaejoong?
Đôi mắt mở to nhìn chăm chăm tấm lưng mỏng của Jaejoong, Min Ah chắc chắn là cậu, chắc chắn phải là cậu. Sự căm thù của Min Ah đã lớn đến mức dù Jaejoong có hóa thành tro thì cô cũng nhất định nhận ra, đọc lại thông tin chứa bức ảnh đó… Ah! Yunho sẽ không bao giờ biết, tấm ảnh nào thuộc chuyên mục “Từ Thiện” mà Yunho sẽ không bao giờ để mắt đến những vấn đề về Từ Thiện, cơ bản vì nó không mang lại lợi nhuận cho hắn.
“Các mạnh thường quân cùng nhau chung tay xây dựng lại tu viện Lucky Star để giúp các sơ chăm sóc trẻ mồ côi”
Cái tittle bắt mắt thật, Min Ah nheo mắt tự hỏi Jaejoong làm gì ở đấy? Tên cậu không có trong danh sách các mạnh thường quân, chẳng lẽ… cậu trực tiếp ở trong nhà thờ?
ALo! Tôi đây, anh điều tra cho tôi địa chỉ của tu viện Lucky Star, giao cho tôi trong một tiếng nữa! Nhanh lên!
………..
Alo, Ashita, tôi suy nghĩ lại về bộ phim của anh rồi. Nhưng tôi muốn một điều kiện… có thể sửa lại chút kịch bản không? Như thế này…
Nhếch môi đầy nguy hiểm, ông trời cho cô cơ hội rồi!
END 59