CHƯƠNG 10
Ngày mùa hạ, Mắt Đen quả thật đang đợi hắn về. Nằm thiêm thiếp trên giường vì sốt, đôi mắt nó vẫn sáng bừng khi trông thấy Yunho.
Lê những bước chân nặng nề đến gần thằng nhóc, gã chủ tiệm khẽ nói:
“Mắt Đen… tên lang băm kia bỏ trốn rồi. Gã để lại giấy bảo người bị nhiễm trùng. Ngươi thử nói xem, giờ ta phải làm sao?”
Và dĩ nhiên Mắt Đen không thể nói. Nhìn vào đôi môi khô nứt nẻ của nó, gã chủ tiệm chợt thoáng qua một cảm giác khó chịu. Loay hoay trong bếp một lúc, hắn đặt trước mặt nó một cốc nước to.
“Tại sao lại cản gã lại? Gã muốn đánh cắp thứ gì, cứ để gã lấy. Đành rằng có chút thiện hại nhưng đó tuyệt đối không phải bổn phận của ngươi.”
“Đã cản rồi… còn để bị thương nữa.”
“Tại sao lại làm như thế? Tại sao lại mỉm cười?”
“Nói đi Mắt Đen.”
“Tại sao?”
Tối mùa hạ, đôi mắt thằng nhóc như bầu trời đêm có ánh sáng lấp lánh của nhiều vì sao. Đôi mắt nó chợt làm hắn nhớ đến gã Yoochun lúc sáng. Chỉ với một ánh nhìn, có thể đáp cho triệu ngàn câu hỏi “tại sao”.
Cũng đêm mùa hạ ấy, lần đầu tiên trong cả trăm năm qua, gã chủ căn tiệm hình thành một mong muốn. Rồi khi mong muốn dần hóa ước mơ, Yunho mơ hồ cảm thấy… càng lúc, những gì Yoochun muốn nói, hắn càng hiểu rõ hơn.
Suốt mùa hạ, hắn đã ước.
Ước gì, thằng nhóc có thể thốt thành lời.
-oOo-