CHƯƠNG 12
“Đó là một cậu bé có giọng cười rất sáng, ta nghĩ ngươi cũng đã từng nghe. Chính vì trong sáng như thế, nó hoang tưởng rât nhiều vào thế giới này. Rồi, khi người anh song sinh, hay nửa mảnh linh hồn của nó, lỡ sa vào khói nghiện, nó không có cách gì cứu hắn…
Ngươi biết không, nó nghĩ, một ước mơ Được Sống có thể giúp kẻ đó thoát khỏi cần sa. Nhưng nó không có gì để đổi, trừ giọng hát và giọng nói của chính mình.”
“Yoochun, việc ngươi giúp kẻ đó không có nghĩa nó sẽ ở cạnh ngươi.”
“Thế khi Mắt Đen của ngươi bỏ đi, ngươi có hận nó?”
“…”
“Yunho à, ta biết đáp án là gì. Những việc chúng ta làm đều là tự chuốc lấy mà thôi.”
“Thế nhưng, có một điều ta nghĩ ngươi cần biết. Mắt Đen…” – Sau một lúc im lặng, Yoochun lại cất tiếng.
“Không cần phải nói, ta biết Mắt Đen đã từng gặp ngươi. Ý ta là… trước khi ở cùng ta trong Gác Gỗ.”
“Yunho…”
“Một thằng nhóc không sợ Quỷ Mua Ước Mơ chẳng có lý do gì để sợ những kẻ có ngoại hình xấu xí. Ngay từ lần đầu tiên ngươi xuất hiện, ta đã biết, có lẽ việc Mắt Đen không nói, không phải do bị câm là mà vì giọng nói đã bán đi rồi.”
“Yunho à, hiểu người ấy đến thế ư?
Vậy nếu… sự thật còn hơn cả những gì ngươi nghĩ… liệu ngươi có chấp nhận được không? Rồi vì kẻ đó mà bán đi những ước mơ đang giữ, bán đi chính bản thân mình và giờ phải ở đây, liệu ngươi có hối hận?
Ngày hôm đó, khi đến chỗ ngươi lấy đi Giọng Hát và Giọng Cười, ta không hề làm ai bị thương. Chính kẻ đó đã cố tình làm thế để có được lòng tin hay thứ gì khác nữa từ ngươi, ta không biết. Xin hãy thứ lỗi cho ta, lúc ấy trên nguyên tắc, ta không được nói ra điều này. Giờ thì không còn gì để mất nữa.
Yunho à, kẻ đó không phải Mắt Đen. Nó tên là Jaejoong.
Một con quỷ.”
-oOo-