CHƯƠNG 15
Vào một lúc nào đó giữa chuỗi thời gian vô tận trong căn phòng Phạt, Ngài đến thăm. Rồi sau một lúc im lặng, Ngài bảo:
“Cả hai ngươi đều có thể về.”
Như chỉ đợi có thế, những sợi xích nhẹ nhàng tháo mắc, rũ xuống khỏi người Yoochun và Yunho.
“Tại sao?”
Hướng ánh mắt ngạc nhiên về phía Ngài, Yoochun run rẩy cất giọng.
“Lý do của hai ngươi không giống nhau, nên ta sẽ nói riêng cho từng người. Giờ thì hãy về đi.”
Khác hẳn với Yoochun, tay quỷ Mua Ước Mơ không buồn thắc mắc. Khi những sợi xích vừa đứt, hắn đứng dậy, thản nhiên phủi khỏi người từng sợi len đỏ, rồi cứ thế bước khỏi căn phòng.
“Khoan đã, Yunho.”
Ngài gọi.
“Có kẻ nhờ ta chuyển lời. Từ giờ đến mai, trước khi mặt trời ló dạng, sẽ đợi ngươi ở căn tiệm Gác Gỗ. Sau 5 giờ sáng mai, nếu không đến gặp thì sẽ không bao giờ gặp nữa.”
Tay quỷ nhếch cười.
“Vậy thì… nếu có thể, hãy giúp tôi nói với kẻ đó. Có lẽ việc thoát khỏi căn phòng Phạt hôm nay là nhờ vào hắn ta, vì sự hối hận hay mưu toan gì tôi không cần biết. Tôi chỉ biết… người ta luôn dùng từ hối hận khi mọi việc đã muộn màng.
Giữa tôi và kẻ đó, giờ chỉ còn lại muộn màng mà thôi.”
-oOo-