[Yunjae Fanfic] Cổ Trang Ma Cà Rồng

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1 XUYÊN KHÔNG​

Quác!!! Quác!!!

– Biến đi!

Trên cành cây bạch đàn cao lớn, có một người đang nằm vắt vẻo. Cậu ta khó chịu cầm một hòn đá lên và ném vào mấy con quạ đi ăn đêm, những tiếng kêu ồn ào của chúng đã khiến cậu tỉnh giấc, khó khăn lắm mới chợp mắt được, vậy mà…

-Trăng lên rồi cơ đây!

Ngước mắt nhìn lên bầu trời cao rộng bên trên đầu, cậu ta khẽ nhếch miệng cười. Ở trên núi cao quả nhiên nhìn mặt trăng to như cái mâm vậy, lại còn sáng trắng nữa chứ.

“Chậc!! Chậc!!

Bây giờ thì ngủ làm sao được nữa!”

Cậu ta mệt mỏi xoa xoa hai bên thái dương, dường như có chút mệt mỏi. Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ có những tiếng rì rào khe khẽ của hàng cây rậm rạp, hoàn toàn không hề có một tiếng động nào khác. Chợt, bất thình lình, đôi mắt đang nhắm của cậu ta mạnh mẽ mở lên một cách bất ngờ…

CRẮC!!!

Nhanh hơn một cái chớp mắt, dường như chỉ là một cơn gió thổi qua. Vị trí trên cành cây đã hoàn toàn trống rỗng thay vào đó là ở cái cây lớn đối diện…

– Đừng rình mò một ma cà rồng thuần huyết! Cậu sẽ được chết một cách nhanh nhất đấy!

Khẽ nhíu mày nhìn người đang bị mình kiềm giữ dính chặt ở thân cây, cậu ta từ từ siết chặt bàn tay của mình, có một chút hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt chật vật của người kia. Tên ngốc này cần có một chút trừng phạt cho chừa cái tội chuyên đi rình trộm người khác mới được.

.

– Được rồi! Tại Trung! Anh không phải muốn bóp chết tôi thật chứ?

Andrei khó khăn hít thở, có một cành cây đâm vào cánh tay của anh ta và điều đó làm cho anh cảm thấy cực kì đau đớn. Có vẻ như lần tới anh sẽ phải tìm cách gặp gỡ nhẹ nhàng hơn mới được.

– Ngốc nghếch! _ Tại Trung bĩu môi và thả lỏng bàn tay của mình. Cậu nhàm chán buông Andrei xuống, lơ đãng xoay người lại đằng sau, ý định muốn trở lại cành cây thân yêu của mình.

– Tại Trung! Cậu chạy tới tận vách đá cao như vậy làm cái gì? Cậu sợ hắn ta như vậy sao?

Andrei vừa được giải thoát liền nhanh chóng rút cành cây đáng ghét kia ra khỏi cánh tay, máu đã nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi của anh ta. Nhưng điều đó dường như cũng chẳng có gì đáng bận tâm lắm.

– Andrei! Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không sợ hắn, thứ tôi sợ là món đồ đang nằm trong tay hắn!

Tại Trung khẽ nhíu mày quay lại, cậu vất vả chạy trốn suốt 500 năm qua là vì cái gì chứ? Không phải vì hắn mà là vì món đồ chết tiệt của lũ phù thủy kia, hắn có nó và hắn sẽ dễ dàng tóm được cậu. Cuộc chiến này rõ ràng là không công bằng và cậu đâu có ngu mà tham gia.

– Nhưng…

PHẬP!!!

Nhanh như chớp, Tại Trung xoay người ôm lấy Andrei nhưng đã quá muộn. Nhìn cành cây nhọn hoắt đâm xuyên qua ***g ngực của anh ta, Tại Trung không nén nổi một tia đau xót…

– Tại… _ Andrei run run nhìn Tại Trung lần cuối cùng rồi anh ta như một cái cây đã mất đi sức sống, dần dần héo rũ và chết đi. Làn da trắng nhợt ban đầu của Andrei dần trở nên tái xanh cùng những đường gân nổi lên trên khắp gương mặt, thân thể anh trở nên mềm nhũn và hoàn toàn bất động trong vòng tay của Tại Trung.

– Lũ phù thủy! _ Tức giận nghiến chặt răng, cậu từ từ ngước nhìn bóng đêm đặc quánh trước mặt.

– Tại Trung! Em làm tôi tìm kiếm thật vất vả!

Từ trong màn đêm âm u, một giọng nói lạnh lẽo phát ra. Tại Trung sau khi đặt Andrei xuống mới chậm rãi đối mặt với những vị khách không mời kia. Khốn nạn thật, cuối cùng cũng bị lộ, nếu như không có lũ phù thủy chết tiệt kia.

– Mẫn! Tôi không hoan nghênh cậu tới đây! _ Nhẹ nhàng mỉm cười, cậu ngước nhìn kẻ trước mặt. Thẩm Xương Mẫn, cái tên này đúng là một sự nguyền rủa tồi tệ nhất giáng lên cuộc đời của Tại Trung.

– Tại Trung! Trở về với tôi! _ Thẩm Xương Mẫn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhu hòa nhìn Tại Trung. Nếu như là người bình thường, chắc chắn sẽ bị vẻ ngoài tuấn tú, đẹp đẽ của hắn ta làm choáng váng nhưng…Tại Trung thì không phải người bình thường.

Cậu chán ghét mà hừ lạnh một tiếng, kín đáo bước lùi lại, cố gắng rút ngắn khoảng cách của mình với miệng vực.

– Tên điên khùng nhà cậu, tôi đã nói không là không! Đừng kì kèo nữa! _ Cậu trừng mắt nhìn Xương Mẫn. Cố gắng làm mất sự tập trung của hắn.

– Tôi không kì kèo! Đây không phải là một cuộc thương lượng, em bắt buộc phải nghe theo tôi!

Vẻ nhu hòa trên gương mặt nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự đanh sắc cùng giảo hoạt. Thẩm Xương Mẫn liếc mắt ra hiệu cho tên phù thủy đứng bên cạnh mình, kẻ đó lập tức đưa cho hắn một cái hộp nhỏ.

Tại Trung mặt liền biến sắc khi nhìn thấy thứ đó, bước chân của cậu chợt trở nên run rẩy nhưng vẫn không dừng lại.

– Tại Trung! Tôi không muốn em phải chịu đau đớn! Ngoan ngoãn lại đây! _ Hắn dường như đã dùng hết sự kiên nhẫn nhẫn của mình, vươn cánh tay ra trước mặt Tại Trung, giọng nói thì nhẹ nhàng nhưng ánh mắt của hắn thì lại không như vậy, đôi mắt đỏ lạnh lùng nhìn cậu, như thể muốn cảnh báo nếu dám chạy trốn một lần nữa thì hắn sẽ không tha thứ.

– Thẩm Xương Mẫn! Nghe cho rõ nhé, cậu không bao giờ có thể uy hiếp tôi. Và tôi cũng chẳng có hứng thú với một kẻ điên khùng như cậu.

Vẻ mặt của Thẩm Xương Mẫn lập tức trở nên cứng ngắc, âm thầm nghiến chặt răng, hắn nhếch miệng cười, được rồi, đó là tính cách của Tại Trung, một con mèo cứng đầu và ranh ma. Trên thế gian này, ngoài hắn cũng chẳng còn ai có khả năng thuần hóa Tại Trung.

– Vậy thì…em phải chịu khổ rồi! _ Hắn bật mở chiếc hộp trong tay.

– Vậy ư? Không đâu! _ Tại Trung nhếch miệng một cách mỉa mai. Cậu vui vẻ làm động tác chào tạm biệt và trước sự ngỡ ngàng cùng bất ngờ của hắn…cậu ngã xuống vực thẳm sâu hun hút ở đằng sau mình.

– KHÔNG!!! TẠI TRUNG!!!

Sương mù cùng bóng tôi nuốt chửng lấy thân thể và ánh mắt của Tại Trung. Đột nhiên, cậu thấy cơ thể mình thật lạnh giá, mọi mạch máu như thể muốn đông cứng lại, tâm trí cùng dần dần trở nên mơ hồ và trống rỗng. Bên tai là những tiếng ù ù của gió, cậu mở mắt lần cuối cùng, khóe môi nhẹ mỉm cười, chết đi cũng được, hoặc là tới một nơi nào đó, chỉ cần thoát khỏi Thẩm Xương Mẫn, cậu hoàn toàn nguyện ý. Áp lực không khí đè nặng lên cơ thể, Tại Trung không chịu nổi nữa mà thả rơi tâm trí. Hoàn toàn chìm vào cơn mê.

Thẩm Xương Mẫn!

Hãy buông tha ta đi!

…​

– Dực! Đi chậm một chút, ngươi đang hưng phấn chuyện gì thế?

Thanh niên một thân áo lục nhạt vừa chậm rãi dắt ngựa vừa vui vẻ nhìn con khỉ bắng nhắng phía trước. Thật không hiểu nổi dòng sông kia có gì lại khiến cho nó hưng phấn như vậy.

“Chi….chi!”

Con khỉ lông vàng bé loắt choắt vội vã chạy tới chỗ thanh niên áo lục nhạt, gấp gáp kêu lên, ánh mắt hướng tới con sông trước mặt.

-Mày sao vậy? _ Thanh niên áo lục nhạt khó hiểu nhìn con khỉ nhỏ của mình rồi cũng nhanh chóng chạy tới mép sông.

“Chi…chi!”

Dực gấp gáp kêu lên và chỉ chỉ trước mặt. Thanh niên theo hướng chỉ tay của nó mà nhìn, rồi ngay lập tức trợn mắt nhìn vật thể đang lập lờ trôi giữa sông.

-Người ư?

Ngay lập tức sau khi đã nhận diện rõ vật thể kia, thanh niên áo lục ngay lập tức thi triển khinh công lao tới kéo lấy thân thể ướt sũng, mềm nhũn kia lên bờ.

…​

Ba ngày sau:

– Đây…là nơi quái quỷ gì thế này?

Lần thứ 130, Tại Trung ôm đầu kêu lên. Cho dù có bị đâm cọc gỗ xuyên qua trái tim cậu cũng không thể nào tin tưởng được mình đã xuyên không. Con mẹ nó bị điên sao? Chuyện hoang đường như vậy bảo lão tử tin làm sao được?

– Tiểu huynh đệ! Cậu không phải bị sốt chứ?

– Câm miệng! Vứt cái huynh đệ quái gở của ngươi đi!_Tức giận quay lại trừng người kia, Tại Trung khó chịu ngồi khoanh chân xếp bằng trên giường, vẫn bận rộn suy nghĩ tình huống hiện tại của bản thân.

Thanh niên áo lục nhạt có chút bất ngờ những cũng chỉ đơn giản mỉm cười, an ổn ngồi trên ghế nhìn cậu đang tự dày vò bản thân.

“Chi…chi!”

Dực ngồi trong lòng thanh niên, lo lắng ngước đôi mắt to tròn nhìn Tại Trung.

– Đừng lo! Cậu ấy không sao đâu, có lẽ lúc bị rơi xuống nước, đầu bị đụng vào đá nên giờ mới như vậy.

Thanh niên nhẹ nhàng an ủi Dực.

– Lúc đó mình rơi xuống vực…sau rồi… _Tại Trung vẫn đang vò đầu suy nghĩ, chuyện xuyên không cậu chỉ thấy trên phim ảnh chứ chưa bao giờ nghĩ là có thật. Vậy mà lúc này nó lại vận ngay trên người cậu, điều này…không, không…điều này sao có thế.

– Nhưng nếu chính xác thì ma cà rồng không phải cũng là chuyện hoang đường chỉ có trên phim ảnh hay sách báo thôi ư? Nhưng sự thật thì mình là ma cà rồng, chuyện hoang đường nào cũng có thể xảy ra. Vậy có lẽ xuyên không cũng không ngoại lệ. _ Cố gắng tìm lối thoát cho suy nghĩ của mình, cậu có vẻ rất hài lòng với sự định nghĩa trên của bản thân.

– Được rồi! Xuyên không thì xuyên không, chỉ có điều sao không xuyên tới năm 40 hay 50. Vì sao lại là cái nơi kì quái sặc mùi hoang sơ thế này? _ Ngán ngẩm nhìn những hoa văn họa tiết tràng trí trong phòng, rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nếu không nhầm thì đấy là thời kỷ cổ đại trước công nguyên. Đúng là số đen!

– Huynh đệ! Cậu có đói không, tôi đi lấy cháo cho cậu!

Thanh niên áo lục dợm bước đứng dậy, muốn bước ra ngoài.

– Khoan đã! Tên kia, ngươi lại đây! _ Tại Trung bá đạo làm ra vẻ vẫy tay gọi thanh niên áo lục quay lại.

– Lần thứ 5, ta nhắc lại, tên của ta là Trịnh Duẫn Hạo, không phải tên kia! _ Trịnh Duẫn Hạo nhẹ thở dài, người này cũng thật kì quái, ngày y mang cậu ta về, y đã cảm thấy con người này rất kì lạ, bộ quần áo trên người cậu ta không hiểu là thuộc vùng nào, y dựa vào vốn hiểu biết của mình không hề biết là có nơi nào thịnh hành tràng phục đó. Giờ thì ngay cả cách ăn nói cũng rất là bất bình thường.

– Được, anh Duẫn Hạo! Cảm phiền anh lại gần đây một chút! _ Bày ra vẻ mặt trào phúng cậu chán ghét mà làm trò biến giọng của mình một cách hài hước.

– Anh? Không, là Trịnh Duẫn Hạo, không phải “Anh Duẫn Hạo”! _ Duẫn Hạo có vẻ rất chiếu cố Tại Trung, y tiến tới bên cạnh cậu và ngồi xuống, nhẹ nhàng sờ lên trán, kiểm tra liệu có phải cậu đang sốt mà trở nên loạn ngôn hay không.

“Khốn kiếp! Con mẹ nó, dám bắt bẻ mình!

Ngôn ngữ cổ đại thật phiền phức!”

Tại Trung cực kì nín nhịn, bình tĩnh vuốt ngực, chậm rãi nói.

– Duẫn Hạo! Tôi…à không, ta hỏi ngươi, đây là nơi nào? Đất nước này tên gì, còn nữa, ngươi là ai?

Duẫn Hạo có chút giật mình, y và Tại Trung dù sao cũng là mới gặp mặt, xung hô thân thiết như vậy có chút…Nhưng cũng không sao, bốn biển là nhà, tứ hải giai huynh đệ, y cũng không câu nệ tiểu tiết.

– Ngươi có lẽ bị mất trí rồi, vậy được, ta nói lại cho ngươi nghe. Đây là triều đại Minh Kỳ thứ 60, chúng ta là người của đất nước Thiên Lạc, còn ta là Trịnh Duẫn Hạo, một kẻ bình thường trong giang hồ mà thôi. _ Duẫn Hạo chậm rãi giải thích từng điều mà Tại Trung hỏi.

– Chẳng hiểu gì hết, Minh với chả Lạc, ta vốn rất dốt lịch sử. _ Cậu bĩu môi nằm xuống giường, đúng là cổ đại, thật phiền toái.

– Vậy giờ ngươi có thể nói cho ta biết về ngươi không? _ Duẫn Hạo dường như rất thích tiểu tử này, y cũng không hiểu tại sao nữa. Cậu ta có một gương mặt vô cùng thanh tú, nước da rất trắng, có lẽ là người phương Bắc, mái tóc cũng là một màu đen thuần sắc. Không hiểu được cảm tình này xuất phát từ đâu nhưng y cảm thấy tiểu tử mềm mại yếu đuối này thực cuốn hút.

– Ta ư? Ta tên Kim Tại Trung! Là một cô nhi, không cha không mẹ không cả anh em luôn. Tóm lại, ta chỉ có một mình trên thế gian này, hiểu chưa? I;m lonely!

Nháy mắt một cách tính nghịch khi nhìn thấy vẻ khó hiểu của y, cậu thích thú xoay người lăn lộn trên giường, mềm mại thật thích.

– Vậy…ngươi có muốn đi cùng ta không?

Bất chợt mở miệng, y nhẹ mỉm cười, thật kì lạ, y cảm thấy thương tiếc và muốn bảo hộ tiểu tử này, cậu ta thực thuần khiết và đáng yêu. Một nam hài như vậy nếu chỉ có một mình trong thế gian đầy rẫy những hiểm nguy này thì sẽ dễ dàng bị khi dễ và tổn hại. Người là do y cứu, y nghĩ mình nên có trách nhiệm một chút.

Tại Trung trợn mắt nhìn Duẫn Hạo. Đi cùng? Đi cùng y có cái gì vui? Nhưng nghĩ lại cũng không phải không được, cậu mới chân ướt chân ráo tới đây, trên người hoàn toàn chẳng có thứ gì, chẳng lẽ cứ lang thang khắp nơi mà kiếm thức ăn? Không ổn, nên có một lá chắn tốt một chút, che dấu con người thật của nình.

– Ngươi…không biết rõ thân phận của ta mà vẫn đề nghị ta đi cùng sao? Không sợ ta ư? Nói cho rõ ràng, ta không phải người tốt đâu, nếu có ngày ngươi hiểu rõ về ta sợ rằng sẽ vì quá hãi hùng mà ngất xỉu đó. _ Được rồi, Tại Trung thừa nhận mình không có tài ăn nói nhưng cậu chỉ muốn làm cho nó sinh động và chân thực hơn một chút mà thôi. Y có cần phải mắc cười như vậy không nhỉ?

– Ta hiểu rồi! Người không tốt ta sẽ giúp người trở thành tốt, theo ta, ta sẽ bảo hộ ngươi. Nếu khi nào muốn rời đi, cứ tùy tiện! Nhưng nhớ, phải báo trước cho ta một tiếng!

Duẫn Hạo mỉm cười sủng nịnh nhìn Tại Trung, tiểu tử này ngay cả cách nói chuyện cũng kì quái tới đáng yêu.

– Ngươi…là tên ngóc! _ Cậu biết lời nói của mình bị xem nhẹ, giận dỗi kéo chăn trùm kín người. Quả nhiên, không phải lãnh thổ của mình liền bị hạ thấp, hùm xám cũng thành mèo bệnh. Khốn kiếp!

Và thế là một cuộc sống mới đã bắt đầu!

Sợi dây duyên mệnh giữa hai người họ cũng đã bắt đầu căng lên!

Sự sắp xếp này của số ơhận…là đúng hay sai?

…​

Hai tuần sau:

– Tré! Ngươi mau lại đây!

Con khỉ nhỏ lông vàng mặc một cái áo màu đỏ của trẻ con mếu máo chạy lại bên cạnh người vừa gọi nó. Trong lòng vô cùng tiếc nuối cái tên cũ của mình.

– Tại Trung! Ngươi thích cái tên đó sao? _ Duẫn Hạo nhịn cười nhìn người ngồi cùng ngựa với mình. Tiểu tử này dáng người cũng thật nhỏ.

– Ừ! Như vậy sẽ hay hơn! _ Tại Trung nhếch miệng nói, chốc chốc lại khẽ nhăn mặt. Thời này đúng là quá hoang sơ, cậu đã không cưỡi ngựa cả nửa thiên niên kỷ rồi, đau mông quá.

– Hiểu rồi! _ Duẫn Hạo lại mỉm cười, đưa mắt nhìn Dực, mà không từ giờ là Tré. Ai bảo nó quá thích tiểu tử kia, y cũng vô pháp giải quyết chuyện này.

Tré thương tâm ngước mắt nhìn trời, lại nghĩ, vì sao nó thực thích con người kia như vậy.

/- Con khỉ xấu xí, mày tên gì hả? _ Tại Trung nghịch ngợm nhéo nhéo hai má của Dực, con khỉ nhỏ vì đau mà rưng rưng nhìn Duẫn Hạo.

– Nó tên Dực! Là bạn đồng hành của ta!

– Dực? Tên nhà quê quá, từ giờ ngươi sẽ tên là Tré, cứ như vậy đi! _ Tại Trung hồn nhiên đổi tên cho Dực mà không cần biết ai là chủ nhân của nó.

“Chi…chi”

Dực không thích cái tên kì quặc đó, nó lắc đầu mãnh liệt.

– Cái tên đó…có chút kì quặc! _ Y cũng cảm thấy cái tên đó không thích hợp lắm.

– Hai kẻ cổ đại các ngươi thì biết cái gì, cái tên đó rất hay mà! Ngươi thích nó có đúng không?

Cậu ôm lấy cái đầu nhỏ của Dực mà giờ đã thành Tré, mỉm cười rạng rỡ. Con khỉ nhỏ như ngây đi vì nụ cười xinh đẹp choáng ngợp của ai kia, nó vô thức gật đầu.

– Tốt! Người từ giờ là Tré! _ Cậu đưa ánh mắt chiến thắng nhìn y. Duẫn Hạo chỉ nhẹ gật đầu./

– Gì thế? Mày cho tao hả? _ Sau một quãng đường dài đi ngựa, Tại Trung đòi dừng lại nghỉ ngơi. Duẫn Hạo cũng không có ý kiến vì thế bọn họ liền dừng ngựa, nghỉ lại một đêm trong rừng.

– Đó là hoa Hồng anh! _ Y vừa nướng gà vừa mỉm cười nhìn Tại Trung an nhàn ngồi một chỗ.

– Cho ta làm cái gì? _ Cậu bất mãn nhìn Tré, nó ngước đôi mắt to tròn vô cùng thành khẩn dâng nhúm hoa nhỏ lên cho cậu.

– Có một nguyên tắc trong họ Kim mao hầu, khi con đực muốn kết đôi với con cái, sẽ mang hoa Hồng anh tặng cho con cái thể hiện thành ý của mình.

– Cái gì? Ý ngươi là nó… _ Tại Trung cảm giác như từng mạch máu dưới lớp da mỏng của mình đang run lên.

– Tré có vẻ rất thích ngươi, muốn ngươi làm lão bà của nó chăng? _ Y không nhịn nổi mà phì cười.

– WHAT THE f*ck? CON KHỈ NGU NGỐC!! NGƯƠI CHÁN SỐNG RỒI ĐÚNG KHÔNG???

Tại Trung tức giận cầm nhúm hoa nhỏ đuổi đánh con khỉ tội nghiệp. Tré vừa ôm đầu vừa kêu oai oái, hai kẻ, một người một khỉ đuổi nhau vòng vòng thực vui vẻ và náo nhiệt.

Duẫn Hạo buồn cười nhẹ lắc đầu, cuộc sống của y có vẻ như đã trở nên thú vị hơn rồi. Y biết con đường đi tìm lại Hỏa Kỳ Lân chi huyết là vô cùng nguy hiểm nhưng y chắc chắn sẽ dùng hết sức để bảo vệ tiểu tử kia. Y thích tiểu tử kì quái đó!

– Con khỉ chết tiệt! Ngươi còn chưa có tiến hóa hết đâu, dám tơ tưởng tới lão tử sao, cẩn thận ta đem ngươi làm thịt!

Dậm chân nhìn lên cành cây cao mà chửi mắng, cậu thầm rủa con khỉ ngu ngốc đó. Nếu không phải che giấu thân phận thì cậu chắc chắn sẽ bắt lấy nó mà treo ngược lên, quay trên lửa như quay một con trư.

– Tại Trung! Thức ăn…CẨN THẬN!!!

VÚT!!!

Phi thân tới ôm lấy tiểu tử kia vào trong vòng tay của mình. Duẫn Hạo lo sợ nhìn mũi tên găm trên thân cây ngay bên cạnh. Quả nhiên, nguy hiểm tới rồi!

– Chuyện gì vậy? _ Tại Trung ngơ ngác nhìn xung quanh, chợt thấy có 5 thân ảnh mặc phục tràng một màu hắc sắc lao tới. Đúng là cổ đại, toàn chơi khinh công rồi mấy môn võ mà chẳng thể nào nhớ tên. Giống phim kiếm hiệp thật.

– Tại Trung! Ngươi ở sau ta, ngoan ngoan ở im đây!

Âm thầm liếc mắt nhìn Tré, y đã giao cho nó nhiệm vụ bảo hộ Tại Trung. Tiểu tử này một chút nội lực hay võ công cũng không có, con người thực yếu đuối, nếu không bảo hộ kĩ càng thì sẽ cực kì nguy hiểm.

Dứt lời, y nhanh chóng rút kiếm lao vào năm thân ảnh nhuốm đầy sát khí kia.

KENG!!!

….​

Tại Trung an ổn ngồi một chỗ, có vẻ cực kì thích thú, một màn hành động hoành tráng hơn cả phim 3D. Mấy ai có cơ hội chứng kiến một màn lông hổ tranh tài như này chứ, đúng là còn thích hơn xem phim.

– Hạo!! Cố lên!!_Cậu còn rất biết điều mà vỗ tay cổ vũ y.

Duẫn Hạo thầm cười khổ, tiểu tử kia thật là vô cũng kì quái, y đang vì bảo vệ cậu ta mà chật vật đánh lui đám sát thủ này. Vậy mà cậu ta còn có thể vui vẻ ngồi xem kịch hay như vậy, đây gọi là thuần khiết hay ngu ngốc đây?

Năm tên sát thủ đã chỉ còn lại ba, chúng tìm được điểm yếu của Duẫn Hạo chính là tên nhóc ồn ào đằng trước, vì vậy mọi cố gắng tấn công đều nhằm vào kẻ đó.

XOẸT!!!

– HẠO!!! _ Nhìn thấy bả vai kẻ kia dần dần nhuốm đỏ, cậu giờ mới nhận thức được, đây không phải trò đùa nữa rồi. Y vì đỡ cho cậu một kiếm mà bị thương, đám người kia còn lại hai tên nhưng có vẻ rất khó đối phó vì chúng cứ liên tục nhắm vào cậu, làm xao nhãng lực chú ý của Duẫn Hạo.

– Lên ngựa, đi trước đi! _ Nếu Tại Trung tiếp tục ở lại, y rất khó có thể vừa đánh lại lũ sát thủ vừa bảo vệ cậu.

Tại Trung được Duẫn Hạo bảo hộ sau lưng, y hoàn toàn không nhìn thấy con người phía sau mình đã trở thành cái gì. Tại Trung bị máu người kích thích, bản năng ngay lập tức trỗi dậy, gương mặt của cậu dần biến đổi, hai hốc mắt trũng sâu, đôi con ngươi cũng nhuốm đỏ như hai viên hồng ngọc, những gân máu như thể những vết nứt rạn xuất hiện xung quanh gò má. Nhưng đáng sợ hơn hết là hai chiếc răng nanh đã nhú ra khỏi miệng.

– Mau đi! _ Y đẩy cậu lùi lại tiếp tục lao tới tên áo đen phía trước.

Hai tên sát thủ dồn lực tấn công, Duẫn Hạo vì bảo vệ Tại Trung mà có chút sơ sẩy, vô tình đưa lưng về phía đối thủ, ngay lập tức tên sát thủ giơ cao kiếm, chuẩn bị chém tới…

PHẬP!!!

– Ư….ư ư~~~

Cả hai người, Duẫn Hạo cùng tên sát thủ còn lại chợt sững sờ tại chỗ, kinh hoàng nhìn phía trước mặt. Tên sát thủ kia vì đau đớn mà kêu lên, giãy giụa muốn thoát khỏi con quái vật trên người mình nhưng tốc độ giết người của kẻ đó quá nhanh, máu ngay lập tức trút hết khỏi cơ thể, tên sát thủ ngay tức khắc trở thành một cái xác khô.

– Ha!

Tại Trung buông cái xác trong tay, chậm rãi ngước nhìn hai người kia. Máu tươi nhuốm đầy khóe miệng, đôi con ngươi màu đỏ lập lòe ánh lửa càng trở nên vô cùng quỷ dị yêu ma. Hình dùng của cậu hiện tại thực sự giống với một con quỷ ghê rợn.

– Quaí…quái vật! _T ên sát thủ còn lại sợ hãi bỏ chạy, không dám quay đầu nhìn lại.

– Ta đã nói, ta không phải người tốt rồi mà! _ Mỉm cười nhạt nhìn Duẫn Hạo như thể chết lặng. Tại Trung ngay lập tức lao đi như một cơn gió tóm lấy tên sát thủ còn lại và cắn chết hắn. Chuyện này không nên để quá nhiều người biết.

– Tại Trung! Khoan đã…! _ Duẫn Hạo sực tỉnh khỏi cơn hoảng hốt, lập tức muốn đuổi theo Tại Trung. Nhưng cậu lại như một con gió lao tới túm lấy y.

– Nhìn rõ chưa? Ta là một con quái vật, ngươi không sợ hãi sao? Dừng lại đi, Hạo! Chuyến hành trình này của chúng ta kết thúc rồi!

Tại Trung siết lấy cổ Duẫn Hạo, nghiến chặt răng nói từng chữ. Vì sao cảm giác khi để y biết sự thật lại khiến cậu khó chịu như vậy? Lồng ngực cảm giác như có một hòn đá đè nặng vô cùng nhức nhối. Y sẽ phải sợ hãi cậu, đúng rồi, sẽ phải tránh xa cậu như một con quái vật. Cuộc vui nào mà sẽ chẳng có lúc tàn, nên dừng lại thôi. Cậu không muốn y sẽ bị tổn thương!

– Ta…TẠI TRUNG!!!

Nhìn theo bóng người kia mất hút như một cơn gió, Duẫn Hạo sững sờ nhìn vết máu trên gương mặt mình. Chuyện này rút cục là sao? Tiểu tử kia, cậu ấy là loại người gì vậy?

End đoạn 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.