[Yunjae Fanfic] Ngủ Đông

Chương 43: Chương 43: Bất Trắc




CHƯƠNG 43: BẤT TRẮC

Khi ánh sáng mặt trời xuyên qua tấm rèm bằng vải lưới mỏng manh chiếu vào trong phòng ngủ, JaeJoong dần dần tỉnh lại. Ngày hôm qua cậu uống hơi nhiều Chivas, sau đó lại cùng YunHo hóng gió thật lâu. Cuộc nói chuyện trước đó ở Ánh Nắng Nửa Đêm, hương rượu, ánh đèn đều không rõ ràng, không nhớ gì hết, chỉ có những lời Jung YunHo nói lúc đưa lưng về phía mình, rõ ràng đến mức giống như vẫn còn quanh quẩn bên tai. Kim JaeJoong cảm thấy cậu thật già mồm cãi láo, rất mất mặt mà từ phía sau ôm lấy người kia, mùi rượu xộc vào mũi, giọng điệu lúc đó mềm mại êm ái, tiếp sau đó, Jung YunHo xoay người qua…

Cảm giác nhận thức rõ ràng lại lần nữa biến mất, chỉ có đôi môi mềm của Jung YunHo cùng nụ hôn say đắm của anh. Thắt lưng, xương sống và chiếc lưng bị đau nhức mà tỉnh lại, Kim JaeJoong nhận thức được cậu đang ở trong phòng ngủ của mình, tốt hơn bụi cỏ lần trước của Nepal nhiều lắm, nhưng người nằm dưới vẫn là cậu.

Bất chợt mở mắt, huyệt thái dương dồn lên từng đợt đau đớn, chậm rãi thích ứng với những tia sáng, JaeJoong dùng mu bàn tay chắn ngang trước đôi mắt. Trong phòng rất yên tĩnh, Kim JaeJoong biết, người đàn ông ân ái suốt đêm qua cùng cậu đã không còn bên cạnh mình. Người kia hôn khắp mép tóc, khuôn mặt tinh xảo, đôi môi hồng đào và chiếc cổ thanh mảnh của cậu, người kia ôm chặt lấy cậu mà tiến vào người cậu, người kia nói với cậu anh vô phương cứu vãn, người đàn ông mang tên Jung YunHo, lúc này không bên cạnh cậu. Phòng tắm không có tiếng nước chảy, khoảng không gian trống rỗng vắng vẻ, dựa vào cánh cửa, Kim JaeJoong thậm chí cũng không biết Jung YunHo rời đi từ lúc nào.

Đi sao… Rời đi sao?

Ra khỏi cửa, những người giúp việc ân cần chào buổi sáng với cậu, miễn là cậu không hỏi, những người này cũng sẽ không chủ động nói hướng đi của Jung YunHo, họ đều an phận làm chuyện thuộc phận sự của mình, tất cả đều tự nhiên bình thường, chỉ có cậu là khác thường.

Lấy một chiếc xe khác từ ga ra lái đến công ty, nhân viên giúp cậu mở thang máy nhưng không ai dám tùy tiện đi cùng tổng giám đốc, cung kính đóng cửa thang máy, ngoài cửa hé ra gương mặt ngoan ngoãn kính cẩn, không gian bên trong cánh cửa đột nhiên giống như giam hãm mà an tĩnh, trong chớp mắt Kim JaeJoong cảm thấy có chút đìu hiu lạnh lẽo.

Đến văn phòng tổng giám đốc nhưng cậu trì trệ không muốn đi đến bàn làm việc rộng lớn ấy, bất chợt có chút khước từ không muốn nhìn thấy phong thư phẳng phiu đặt trên bàn làm việc, nếu như nhận được đơn xin thôi việc của Jung YunHo, cậu cần phải mỉm cười chăng? Người kia, cứ biến mất như thế? Đột nhiên cậu cảm thấy hơi buồn cười, sao lại quên cơ chứ, thay đổi nhân sự cấp cao của công ty cho đến bây giờ đều không thuộc quyền quản lý trực tiếp của cậu, dù cho có đơn xin thôi việc đầu tiên cũng được đưa đến chỗ của ChangMin.

Lấy ở chỗ thư ký một tách cà phê, quay đầu thấy phòng làm việc của YunHo. JaeJoong đi đến, mở cửa, quả nhiên không có một bóng người. Nhìn bàn làm việc sạch sẽ của anh, JaeJoong hơi bần thần ngơ ngẩn. Cậu đi qua, ngồi trên bàn làm việc, cầm tách cà phê uống một ngụm, ánh nắng xuyên thấu qua khung cửa sổ sát sàn cao rộng chiếu vào trong căn phòng ấm áp. Thậm chí JaeJoong còn nghĩ, nếu họ không gặp tình huống nguy hiểm ở Nepal lần ấy có phải vào thời điểm này, dưới ánh mặt trời tại đây, còn có thể thấy Jung YunHo ngồi ở chỗ đó làm việc?

Kim JaeJoong biết, cậu không muốn thấy Jung YunHo sống mâu thuẫn, nhưng cậu cũng biết, Jung YunHo rời đi như thế, chỗ nào đó trong ngực cậu, có chút trống rỗng cũng có chút đau đớn.

Denny đứng ở cửa do dự hết lần này đến lần khác, giống như không nỡ lòng quấy rối JaeJoong, nhưng vì lo lắng trễ giờ nên vẫn mở miệng

“Tổng giám đốc, đã đến giờ họp rồi.”

JaeJoong cảm thấy có chút lo lắng

“Giúp anh hoãn cuộc họp lại một giờ.”

Nhưng, tổng giám đốc…”

“Anh muốn yên tĩnh một mình.”

Còn muốn nói nữa nhưng nhìn dáng vẻ của JaeJoong, cuối cùng Denny không dám mở miệng. Đóng cửa đi ra ngoài, căn phòng một lần nữa chìm vào im lặng. JaeJoong ngồi ở chỗ của YunHo, xoay người sang nơi khác, dựa vào ghế mềm và nhắm mắt lại.

Có tiếng mở cửa truyền đến, JaeJoong không mở mắt, giọng điệu rất lạnh lùng

“Anh nói rồi anh muốn yên tĩnh một mình, đi ra ngoài!”

Bước chân của đối phương dừng một chút nhưng vẫn tiếp tục đi đến.

“Denny, lời của anh, cậu nghe không hiểu phải không?”

“Toàn bộ giám đốc và quản lý phòng ban đều đang đợi cậu ở phòng họp, cậu đang đùa giỡn cái gì vậy?”

Âm điệu cùng giọng nói quen thuộc khiến JaeJoong bất chợt mở mắt, không thèm quay ghế lại, cậu trực tiếp đứng dậy, xoay người qua, thấy Jung YunHo mặc tây trang đi giày da cầm tài liệu đứng ở trước mặt. Cổ họng tắc nghẹn, người mà Kim JaeJoong tưởng là đã đi mất, thản nhiên xuất hiện trước mắt cậu như thế.

YunHo nhìn vẻ mặt của JaeJoong, chợt nở nụ cười, thanh âm cũng rất dịu dàng

“Sao lại ngồi chỗ của tôi? Hôm qua, ngủ rất ngon sao?”

“Anh…”

“Tôi làm sao?”

YunHo đi qua, đặt tài liệu lên bàn làm việc, sau đó mỉm cười đi đến trước mặt JaeJoong

“Có thể thoải mái ngủ ngon tỉnh dậy cảm thấy rất hạnh phúc, tây trang của cậu nhỏ hơn tôi một cỡ, tôi dậy sớm để về nhà thay quần áo, không thể mặc áo sơ mi ngày hôm qua bị cọ xát đến mức nhăn nheo mà đi làm được.”

Giọng điệu bình thản của anh giống như đang tán gẫu chuyện gia đình với JaeJoong, đầu ngón tay ấm áp mơn trớn khuôn mặt cậu

“Còn không đi sao, tổng giám đốc đại nhân của tôi? Nếu hôm nay không xác định được phương án cho vụ kim cương Nam Phi, tổn thất của cậu có thể vô cùng nghiêm trọng.”

Vỗ vỗ má của JaeJoong, anh bắt đầu rời đi, còn chưa đi đến cửa, chợt nghe tiếng nói của JaeJoong

“Tôi cứ tưởng… Anh đi rồi…”

YunHo ngừng bước chân, JaeJoong ngẩng đầu nhìn anh

“Không phải anh nói sẽ rời đi sao? Không phải anh nói ở bên cạnh tôi sẽ vô phương cứu vãn sao? Tôi cứ tưởng, bắt đầu từ ngày hôm nay, ở chỗ này sẽ không còn được nhìn thấy anh nữa.”

Một tay YunHo đặt ở nắm cửa, anh thở dài

“Tôi không muốn làm kẻ nhát gan, tôi muốn thử xem, tôi đứng ở ranh giới bên này, cùng cậu đứng ở ranh giới bên kia, chúng ta bên nhau, giới hạn ở chỗ nào. Cứ thế đi, cậu làm Đức ngài Kim cũng chẳng sao cả, chỉ cần tại đây bên cạnh tôi, cậu là Kim JaeJoong là đủ rồi.”

Mở rộng cửa đi ra ngoài, JaeJoong nhìn bóng lưng của anh, chậm rãi, chậm rãi bật cười, sau đó bước nhanh đi theo anh.

Cứ thế đi, chúng ta thử một lần, có được không… . .

. Sân bay quốc tế Seoul.

Hôm nay Chun Heuk cùng Park YooChun đợi một khách hàng quan trọng. JaeJoong đã giao một phần ba đường dây ma túy cho YooChun triệt để quản lý, người đến lần này chính là lão Phakhlang người Thái Lan – nguồn cung cấp ma túy của một phần ba Hội Con Bọ Cạp Vàng. Chất lượng nguyên liệu ma túy của Phakhlang cung cấp cho Hội Con Bọ Cạp Vàng vẫn luôn tốt, nhưng tính chất thô ráp, cần thêm một bước gia công tinh luyện mới có thể đẩy mạnh thị trường. Nguồn cung cấp này từ trước đến nay luôn giúp Hội Con Bọ Cạp Vàng kiếm chác nhiều lợi nhuận nhưng đồng thời Hội cũng phải gánh chịu nhiều mạo hiểm. Lúc Park YooChun tiếp nhận liền lập tức áp dụng phương thức cải tạo tương ứng đối với loại ma túy này, đã muốn thay đổi thì phải bắt đầu từ nguồn cung cấp.

Lần này Phakhlang đến chính là muốn mang theo chút máy móc trở về, YooChun sẽ dạy cho người của hắn ta một ít kỹ thuật gia công đơn giản, như vậy ma túy lần sau đến, chi phí gia công lần thứ hai và mạo hiểm của Hội Con Bọ Cạp Vàng sẽ giảm xuống đáng kể, đối với Phakhlang mà nói, YooChun cung cấp kỹ thuật là một chuyện rất tốt, bởi lẽ sẽ giúp hắn ta mở rộng thị trường tiêu thụ ma túy.

Loại buôn bán giao dịch đôi bên cùng có lợi, không ai không muốn tiếp nhận, nên Phakhlang vui vẻ nhận lời mời của YooChun. Ông trùm ma túy lớn của Thái Lan mang theo mấy vệ sĩ cùng đến Seoul, bảo vệ sự an toàn của Phakhlang là nhiệm vụ hàng đầu của Hội Con Bọ Cạp Vàng.

YooChun thản nhiên ngồi ở trên ghế, Chun Heuk cung kính đứng ở bên cạnh, một đoàn người mặc tây trang đen cũng sẵn sàng đón người.

“Chun Heuk, cậu bảo tất cả họ ngồi xuống hết đi, đứng ngay ngắn nghiêm chỉnh như thế, giống như nói cho bảo vệ của sân bay, chúng ta phạm tội.”

“Vâng thưa Đức ngài Park. Chuyến bay của Phakhlang còn mười phút nữa sẽ hạ cánh.”

Mặc dù đang nói chuyện với Chun Heuk nhưng YooChun vẫn rất ung dung thản nhiên quan sát tình huống xung quanh, sân bay dường như không có gì đặc biệt, rất bình thường, có lẽ ngoại trừ chờ đón người từ máy bay xuống thì chính là tiễn biệt bạn bè hay người thân.

Lúc này, Kim HeeChul mặc áo vét tông, đầu đội một chiếc mũ len màu đen trùm lấy mái tóc màu vàng hoe chói mắt của anh, kính mắt màu đen che khuất hơn một nửa khuôn mặt. Anh nở một cười tà ma, nhỏ giọng nói trước chiếc máy bộ đàm kẹp trên áo

“Mấy người các cậu nhanh nhẹn cơ trí một tí cho tôi, chờ lát nữa Park YooChun đón người, sẽ ra tay, nếu ai dám manh động làm lỡ việc lớn, tôi sẽ chuyển cậu ta đến đây làm bảo vệ tuần tra đêm cho cục cảnh sát.”

Mấy người cảnh sát mặc thường phục trong đoàn người đều gật đầu đồng ý, chỉ có người thiếu niên khiến Kim HeeChul lo lắng nhất không trả lời. HeeChul mặt nhăn mày nhíu, dựa vào lan can của tầng hai, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm kẻ ngốc nghếch kia, quả nhiên thấy được Kim JunSu lấm la lấm lét đứng ở phía sau một cái chậu hoa lớn cách Park YooChun không xa.

Cậu nâng cổ áo, tỉ mỉ nhìn chằm chằm về phía YooChun thông qua khe hở của chậu hoa, HeeChul cảm thấy có chút vô lực, cầm bộ đàm mini

“Kim JunSu, đồ ngu ngốc nhà cậu, tự nhiên một chút cho tôi!”

Nghe được cấp trên gọi tên mình, JunSu vội vã thẳng người lên, ho vài tiếng, sau đó giả vờ không có việc gì nhìn màn hình điện tử, tên Phakhlang người Thái Lan gì đó, sao vẫn chưa đến…

Kim HeeChul gần đây rất hài lòng với phòng tình báo, trước đây anh cho rằng hành động lần này có khả năng sẽ công toi mà trở về, nhưng khi nhìn thấy Park YooChun, Kim HeeChul biết rằng lần này sẽ không trắng tay. Chặt chẽ để mắt vào cậu ta, nói không chừng lần này còn có thể bắt cả tên người Thái Lan kia. . . . Đi theo phía sau Shim ChangMin là hai thuộc hạ bình thường, một người trong số đó cầm một chiếc va li không lớn. Họ cung kính cùng ChangMin đi vào sân bay, vẻ mặt của họ đều rất lạnh lùng bình tĩnh, chỉ có biểu cảm của Mi In sóng vai cùng ChangMin vô cùng không tốt. Gương mặt của cô nàng xám xịt, bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi.

“Thằng nhỏ Shim…”

“Muốn ở lại, không muốn đi, cô đã lặp lại câu nói tương tự như thế ba mươi chín lần trên đường theo tôi rồi, mặc kệ cô nói thế nào, kết quả đều như nhau thôi, cô phải quay về Anh Quốc.”

“Yah yah!”

Kim Mi In miễn cưỡng giậm chân

“Không phải cậu có thể thương lượng với anh trai tôi sao? Tôi ở thêm vài ngày thì làm sao nào?!”

“Chuyện JaeJoong hyung phân phó, không có chỗ để thương lượng!”

Nhìn ChangMin trả lời mà vẻ mặt không chút biến đổi, Mi In càng cảm thấy tức giận

“Thằng nhỏ Shim, cậu như thế là không muốn thấy tôi?! Mong tôi đi như thế sao?!”

Nghe Mi In hỏi cậu như thế, ChangMin vẫn không có biểu cảm gì, nhưng ấn đường vô giác giật giật, không lập tức trả lời, suy nghĩ một chút rồi mở miệng

“Quay về Anh Quốc, cô cố gắng tập trung học hành đi…”

Dường như còn muốn nói gì đó nhưng ChangMin không phát ra âm thanh, ra hiệu bảo thuộc hạ đi trước xách hành lý vào đăng ký đi máy bay, ChangMin nhìn Mi In

“Cứ thế đi.”

Mi In còn đang tức giận, không đi theo hướng kiểm tra an toàn mà đi về phía bên kia, ChangMin nhíu mày

“Cô đi đâu?”

“Đi WC! Anh trai tôi không phân phó bảo không thể vào WC chứ?!”

Nhìn Mi In giận dỗi ồn ào đi vào nhà vệ sinh nữ, ChangMin không nặng không nhẹ thở dài, sau đó đứng ở nơi không xa, phái thuộc hạ canh giữ ở cửa WC.

Máy bay của Phakhlang đến rất đúng giờ, theo sau hắn ta là bốn người tùy tùng ăn mặc hoàn mỹ. Phakhlang ngoài ba mươi tuổi, không đến bốn mươi, cao gần một mét chín mươi, đầu trọc, một bên não còn có hình xăm, diện mạo hung ác tàn nhẫn. Thấy YooChun, nghe Chun Heuk giới thiệu đơn giản, hắn tự nhiên ôm YooChun một cái thật chặt.

Đoàn người đi về phía ngoài sân bay, HeeChul mỉm cười, phân phó qua máy bộ đàm

“Bắt người!”

Hầu như cùng một lúc, cảnh sát mai phục lẫn trong đoàn người bắt đầu hành động. Mấy người tùy tùng của Phakhlang lập tức vây quanh hắn, họ vẫn không rõ lắm chuyện đang xảy xa, Phakhlang giận dữ

“Cậu Park? Có chuyện gì đang xảy ra vậy?!”

YooChun rất bình tĩnh, phân phó Chun Heuk mang người của Phakhlang đi đến cửa phụ, ở đó có hai chiếc xe hắn đã chuẩn bị trước để phòng ngừa.

“Đức ngài Park anh thì sao?”

“Ít nói nhảm, đi nhanh, trong tay tôi không có ma túy, không tang chứng cảnh sát dựa vào cái gì để bắt tôi?!”

Chun Heuk nghe mệnh lệnh xong, mang Phakhlang cùng mấy thuộc hạ chạy về phía cửa phụ bên cạnh WC. ChangMin chỉ nghe thấy ở sân bay có một trận rối loạn, còn không kịp suy xét việc hôm nay Park YooChun dẫn người nghênh đón Phakhlang xuống máy bay, thì thấy Chun Heuk dẫn theo Phakhlang và thuộc hạ của hắn chạy đến cửa phụ. Một thuộc hạ bên cạnh muốn giúp đỡ, ChangMin ngăn cản, họ lần này là đến tiễn Kim Mi In đi sang nước Anh, tạm thời không thích hợp để lộ thân phận xã hội đen.

Kim Mi In rửa tay xong đi ra khỏi nhà vệ sinh, trước mắt có một đám người đang chạy, lao đi rất nhanh, một thuộc hạ của Phakhlang thiếu chút nữa đụng phải Mi In, một người đàn ông vạm vỡ liếc mắt nhìn Mi In, Mi In ngẩn ra, lập tức bị người đó tóm lấy cánh tay kéo đi!

“Này!”

ChangMin kinh hãi, nhìn Mi In bị người nọ kéo đi, hai người thuộc hạ muốn lấy súng ra, bị ChangMin ngăn lại. ChangMin lập tức đuổi theo hướng Phakhlang chạy trong lòng cậu thầm mắng một tiếng

“Đám người Phakhlang khốn nạn kia muốn làm gì?!”

Bọn Phakhlang không nhận ra Mi In, thuộc hạ của hắn bởi vì muốn ra cửa phụ rồi lên xe, sợ cảnh sát bao vây tấn công nên mới tiện tay bắt Mi In làm con tin.

Park YooChun muốn mang theo những người khác đi về phía cửa chính dẫn dụ cảnh sát rời đi nhưng lại nghe thấy một tiếng hô to

“Đứng lại cho tôi! Không được chạy!”

Mặc dù ngắn ngủi nhưng thoáng cái Park YooChun vẫn nhận ra đó là giọng nói của Kim JunSu.

Cảnh sát đuổi theo Phakhlang không nhiều, rất nhiều người thấy Kim JunSu chạy về phía bên kia cũng chia nhau đuổi theo “Thủ thuật che mắt” mà YooChun bày ra. YooChun vốn định trực tiếp rời khỏi từ cửa chính nhưng thấy Kim JunSu đuổi theo cửa phụ, bất giác cũng chạy theo, hắn hiểu những người đó, là những phần tử bạo lực không suy nghĩ, đồ ngốc Kim JunSu không muốn sống kia!

Phakhlang cùng Chun Heuk và vài người chạy ra cửa phụ, chạy vào một khu phố vắng vẻ có sẵn xe đã được chuẩn bị tốt. Chạy đến nơi ba mặt là vách tường, mấy thuộc hạ của Phakhlang thấy bọn ChangMin đuổi theo, cứ tưởng họ là cảnh sát, vội vàng chĩa súng vào đầu Mi In.

Chun Heuk lướt nhìn con tin trong tay Phakhlang, bị hù dọa đến mức kinh hãi

“Tiểu thư Mi In!”

Thấy bọn ChangMin đứng ở phía đối diện, những người chạy trốn dừng lại thở hổn hển, ChangMin biết thuộc hạ của Phakhlang không nhận ra họ, cũng không dám tùy tiện tiến lên, sợ họ sốt ruột làm Mi In bị thương, cất cao giọng nói

“Chun Heuk, nói họ trước tiên thả Mi In ra!”

Chun Heuk còn chưa kịp nói, Kim JunSu đột nhiên chạy đến, giơ súng nhắm về phía Phakhlang cùng mấy tên thuộc hạ, thấy họ kèm hai bên Mi In, càng thêm giận dữ

“Bọn mày đã bị bao vây! Nhanh thả con tin ra!”

Trong lòng ChangMin chấn động, gặp cảnh sát, cậu không thể ngang nhiên tiết lộ thân phận yêu cầu Chun Heuk bảo bọn họ thả người được. Tình thế trở nên căng thẳng ngay trong nháy mắt Kim JunSu xuất hiện.

End chap 43

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.