[Yunjae Fanfic] Ngủ Đông

Chương 71: Chương 71: Kim Junsu




CHƯƠNG 71: KIM JUNSU

Nhìn bản báo cáo tổng kết tình hình thời gian gần đây, Park Yoochun cảm thấy hơi đau đầu. Cảnh cục gần đây làm nhiều hành động như vậy, tuy không muốn thừa nhận nhưng dường như họ đang giúp cho Hội con bọ cạp vàng quét sạch các đối thủ ở Hàn Quốc, mặt khác, khiến cho các tụ điểm sản xuất và buôn bán thuốc phiện khác khôn khéo hành động hơn. Rất nhiều chuyện khiến hắn cần cẩn thận xem xét lại, từng chút một để không đi sai một nước cờ nào nữa.

Bữa cơm chiều của Junsu và Yoochun hôm nay là tại nhà của ChunHuek, Junsu ăn xong sớm nên đứng dậy đi ra trước, còn hai người trên bàn ăn có chút ngượng ngùng, không khí cũng hơi nặng nề. Lúc ăn cơm, ChunHuek hình như có chuyện muốn nói, nhưng mấy lần muốn mở miệng ra, lại nuốt trở lại vào. Yoochun nhìn thấy dáng điệu của cậu, cũng không muốn hỏi nhiều, ăn xong liền chào cậu rồi mang Junsu trở lại căn hộ của mình. Vừa vào nhà, Junsu nói muốn chơi điện tử ngoài phòng khách, Yoochun cũng không ý kiến gì, đi vào phòng làm việc.

Chờ máy tính tắt hoàn toàn, Yoochun bước ra khỏi phòng, nhìn xung quanh phòng khách không thấy Junsu đâu, lại nghe thấy trong bếp có tiếng động, liền đi vào xem. Đứng ngoài cửa nhìn, Yoochun thấy Junsu đang luống cuống tay chân nấu nướng cái gì đó. Hình như tay Junsu bị bỏng, cậu cho tay lên miệng hết ngậm lại thổi phù phù, tay kia cầm đũa đảo qua đảo lại mì trong nồi. Yoochun vội vàng bước tới, bắt lấy tay Junsu

“Em làm cái gì vậy? Cơm chiều ăn vẫn chưa no sao?”

“A? Anh vào đây lúc nào vậy?”

“Lúc em đang bận rộn vật lộn với mấy thứ này. Mau ra ngoài, nếu đói để anh nấu tiếp cho em.”

“Không, anh tránh ra, để tự em làm.”

Đấy Yoochun sang một bên, Junsu lấy tay đảo qua lại một hồi, đợi đến khi mì trong nồi mềm hơn, lôi Yoochun ra khỏi phòng bếp vào nhà ăn, đặt thức ăn lên bàn, nhét đôi đũa vào tay của Yoochun khiến hắn ngây ra một lúc

“Không phải là em đói sao?”

“Mau ăn mau ăn, Park Yoochun, anh mau ăn thử xem.”

“A? Nhưng anh không có đói.”

“Anh, có, ăn,hay, không !!!”

Nhìn Junsu trừng mắt với mình, Yoochun bất đắc dĩ cầm đũa gắp một chút, có hơi mặn, lại hơi ít nước tương, nhưng nhìn Junsu háo hức như vậy, Yoochun vẫn nở nụ cười

“Rất tệ, nhưng là của em nên anh tạm chấp nhận.”

“Dám trêu em, Park Yoochun, anh đi chết đi!”

“Anh chết rồi thì còn ai dám ăn mì em nấu?”

Dịu dàng xoa đầu Junsu, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn hết tô mì, mặc dù mì rất dở, Park Yoochun cũng không hề đói, nhưng là Kim Junsu lần đầu tiên làm cho hắn, lần đầu tiên ngồi cùng hắn ăn khuya, Park Yoochun thấy rất mãn nguyện.

“Ăn xong anh đưa em về.”

“Em không muốn về.”

Vừa nghe Junsu nói xong, Park Yoochun ho khan không ngừng, Junsu nhăn mặt đưa khăn cho hắn

“Anh dám lãng phí mì của em như vậy!”

“Em không về?”

“Đúng vậy, em ở lại đây! Tương lai sẽ vẫn ở nơi này nấu cơm, ở cùng anh, ăn cùng anh, không được sao?”

Junsu nói rất nhẹ nhàng, Yoochun phải nghiêm túc buông đũa xuống, nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên khuôn mặt Junsu, lại sờ sờ trán người đối diện một chút, rõ ràng là không sốt mà …

Junsu khó chịu gạt tay hắn ra, Yoochun nhanh chóng kéo tay cậu lại

“Sống ở đây bao lâu cũng được, nhưng …. Anh phải nói với em trước, anh không phải là người biết kiềm chế bản thân .. “

Junsu nghĩ ngợi một chút, mãi mới hiểu ý tứ của hắn, mặt đỏ rần rần

“Thực ra, thực ra là, hàng xóm nhà em đang sửa chữa lại nhà, nên rất ầm ĩ, khiến em không ngủ được … Em chỉ nghĩ sẽ đến đây ở tạm vài ngày, thế nên đã nấu mì cho anh coi như quà xin phép. Mì anh cũng ăn rồi, vậy nên đừng thu tiền điện nước vài ngày tới của em, nhé nhé?”

Junsu nói hoàn toàn là sự thật, Yoochun có chút dở khóc dở cười, nguyên lai là vì vậy nên người trước mặt mới ở lại, còn tưởng rằng đã bị cuốn hút bởi vẻ lãng tử phong lưu của mình rồi chứ. Nhưng mà cũng không sao, dù sao thì Junsu ở lại cũng tạo cơ hội tốt cho hắn, đừng trách một khi Park Yoochun này không thể kiềm chế bản thân mình.

Yoen RyoSan ngồi trong quán cafe đối diện Jung Yunho, Yunho đang nhìn bản hợp đồng trong tay, không để ý đến xung quanh cho nên không chú ý tới ánh mắt của RyoSan. Qua nửa ngày, RyoSan rốt cục không chịu được liền mở miệng

“Jung Yunho!”

Thanh âm của thằng nhóc có chút lớn khiến mọi người trong quán nhất loạt quay lại nhìn, Yunho vẫn không hề ngẩng đầu, còn có phần chăm chú hơn vào bản dự án trong tay, làm RyoSan càng thêm tức giận

“Jung Yunho, ngẩng đầu lên và nhìn em một chút!”

Vẫn không thay đổi dáng bộ, Yunho đang cực kì chú tâm vào bản hợp đồng mà RyoSan vừa mang đến, là bản hợp đồng liên quan tới vụ Case của chính phủ. RyoSan có thể nhanh như vậy đồng ý cùng M.J hợp tác đã khiến anh có chút kinh ngạc, hơn nữa bản hợp đồng này lại được thống kê chi tiết như vậy, quả không hổ là đứa trẻ được Yunho chú ý.

“Nhìn em làm gì?”

“Jung Yunho, anh là cái đồ không có lương tâm! Em là vì bản hợp đồng chó má này nên mới tới tìm anh, giờ thì hủy đi! Em không hợp tác nữa!”

Nghe RyoSan gào như thế, Yunho ngẩng đầu lên, vừa nãy trong quán cũng hơi tối nên anh không nhìn rõ mặt của nó, chỉ thấy nó hào hứng đưa cho mình bản hợp đồng, rồi chính mình cũng chìm vào xem xét, không để tâm đến người đối diện.

Gương mặt của RyoSan có chút đỏ ở cả hai bên mặt, tuy nhìn không rõ lắm nhưng vẫn nhận ra được là dấu tay. Yunho nhíu nhíu mày, nhoài người qua nhìn gần nó hơn một chút, đưa tay chạm nhẹ vào mặt nó. RyoSan cảm thấy hơi đau buốt, né khỏi tay Yunho

“Là do cha nuôi em đánh em?”

RyoSan cảm thấy đầu tay Yunho hơi lành lạnh, gương mặt cũng sớm đã bớt cau có, nhìn Yunho nhíu mày như vậy, tâm tình nó cũng tốt hơn rất nhiều.

“Anh thử nghĩ mà xem, có đứa con nuôi luôn sống tại nước ngoài, nói thế nào nó cũng không nghe, hiện tại bỗng nhiên trở về, nói rằng muốn thừa kế, rồi lại một mực muốn cùng người đối đầu với mình hợp tác, nếu em là cha nuôi, em nhất định sẽ đánh chết đứa bất hiếu ấy.”

“RyoSan …”

“Cuối cùng, ông ấy vẫn kí, nhưng em vẫn không thể tha thứ cho việc ông ấy dám đánh vào mặt em!”

“………”

Yunho không nói gì, lần này RyoSan đột nhiên xuất hiện, khiến cho việc hợp tác giữa M.J và F.K trở nên vô cùng thuận lợi, anh biết Yoen RyoSan không muốn kể lể để lấy được một lời cảm ơn của Yunho, tình cảm anh em nhiều năm như vậy không thể dùng từ cảm ơn để đong đếm giá trị của nó được. Nhưng là …. đứa trẻ này bây giờ còn trọng tình cảm với mình nên mới hành xử như vậy, nhưng mai sau lớn lên, tình cảm cũng phai nhạt, có thể là có chút hối hận, Yunho ngầm thở dài …..

“Jung Yunho, em không muốn nghe anh cám ơn, dáng vẻ đáng thương của anh khi nói một câu cám ơn khiến em thấy ghê tởm, mà chắc chắn là anh cũng chẳng nói câu đó đâu. Em chỉ muốn nói với anh điều nay … “

“Anh biết, là bảo anh phải cẩn thận.”

“Yunho, em từ Mĩ trở về là vì anh, tiếp nhận F.K cũng là do anh, em không cần anh cảm kích, nhưng mà, Yunho, kể cho em biết anh đang bị đe dọa bởi cái gì được không? F.K ở Hàn Quốc không hẳn là một tay che cả bầu trời, nhưng khả năng bảo vệ một người không phải là không có, anh có thể tin tưởng Yoen RyoSan em!”

Thằng nhóc mở mắt thật lớn nhìn Yunho, giọng chắc nịch nói

“Em có thể bảo vệ cho anh, Yunho!”

Nó nói vô cùng chắc chắn, còn khảng khái đến nỗi khiến Yunho thấy được trong mắt nó là toàn bộ những hình ảnh của Yoen RyoSan ngày xưa, cùng với lời hứa bây giờ, vang vọng trong đầu anh, chân thành tha thiết, khiến cho anh không muốn buông lời giễu cợt.

Khóe miệng Yunho kéo lên, nhưng vì thanh âm phía sau mà khựng lại

“Hắn không cần cậu bảo vệ.”

Yunho cùng RyoSan cùng quay đầu nhìn, Kim Jaejoong khoác trên mình bộ complet đen đứng đó, bên cạnh còn vài người đàn ông trung niên nữa, nhìn bộ dáng có vẻ là người

kinh doanh. Jaejoong nói xong câu đó, lạnh lùng nhìn Jung Yunho cùng RyoSan một cái, lại quay đầu nói với những người bên cạnh

“Các vị, mọi việc cứ như vậy đi, chúng ta hôm nào sẽ lại nói chuyện tiếp, bây giờ tôi gặp người quen, phải ra chào hỏi chút.”

Những người họ gật đầu rồi rời đi, Yunho thở một hơi thật dài, tại sao lại gặp con người bốc đồng này tại một nơi như này, vào lúc này cơ chứ. Cậu là đã nghe được câu nào trong cuộc đối thoại này rồi?

RyoSan chỉ thấy người kia nhìn về phía bên này với ánh mắt thật sắc bén, mang theo cả sự khó chịu cùng không hề thân thiện nhìn nó. Jaejoong đi về phía này bước chân rất nhanh, tuy nó không biết Jaejoong là ai, nhưng trực giác bảo, người này không hề tốt, ít nhất là vào lúc này.

Nhìn Jaejoong lại gần, Yunho định mở miệng bắt chuyện, nhưng phát hiện rằng cậu không hề có ý định nói chuyện cùng mình, đi qua người Yunho, Jaejoong vươn tay ra với RyoSan

“Thật vinh dự, cậu Yoen, trong bữa tiệc chúc mừng cậu nhậm chức tổng giám đốc F.K, là tôi có việc không thể đến dự, thật có lỗi.”

RyoSan cũng đứng lên, theo phép lịch sự, đưa tay về phía Jaejoong bắt lấy

“À, vậy anh là … ?”

Jaejoong nở nụ cười, quay đầu nhìn Yunho cười cười

“Không giới thiệu một chút sao, cưng yêu?”

Yunho xoa bóp huyệt thái dương, đứng lên, nhìn RyoSan vì nghe Jaejoong gọi người nào đó là “Cưng yêu” còn chưa kịp phản ứng mà nói

“Đây là tổng giám đốc của M.J, Kim Jaejoong.”

RyoSan rất bất ngờ, theo cha nuôi, nó biết nhà họ Kim có cậu con trai, tuổi không lớn lắm, tính tình nóng nảy, còn có chút quỷ quyệt, mà quan trọng nhất là, cậu chàng đó một tay nắm vững Hội con bọ cạp vàng, RyoSan tưởng tượng đó phải là người to lớn, râu quai

nón bặm trợn, nhưng người trước mắt nó bây giờ, tiêu sái thong dong, nụ cười trên môi mang theo chút tà mị, lại khiến người ta thấy khí lạnh khi đứng gần ….

Nhìn hai người vẫn bắt tay như vậy, Yunho lại thở dài, anh không biết Jaejoong cùng RyoSan vì anh mà không ưa nhau, nhưng Yunho biết, nếu RyoSan biết mình làm tất cả mọi việc nguy hiểm vì người trước mặt nó bây giờ này, nổi điên là chuyện tất yếu, còn nói không chừng sẽ hủy bản hợp đồng.

“Jaejoong, RyoSan là em cùng trường của tôi lúc còn học tại Mỹ, bọn tôi gặp nhau từ … “

Lời nói của anh bị giọng nói pha chút cười cợt của Jaejoong chặt ngang

“Cưng yêu, thân phận của tôi chẳng nhẽ thế là hết sao?”

“A?”

Yunho có chút không hiểu lời nói của Jaejoong, chưa kịp phản ứng, Jaejoong liền xoay người về phía Yunho, nhìn anh mỉm cười, sau đó một tay kéo cavat anh, kéo đến ngay trước mình, động tác của cậu rất nhanh và mạnh, làm cho khoảng cách của hai người thu lại một khoảng lớn, người Yunho hơi chao đảo, phải vịn vào vai Jaejoong để lấy lại cân bằng. Chóp mũi hai người rất gần nhau, môi của Jaejoong chỉ cách môi Yunho một chút, hơi thở ấm nóng của Jaejoog phả ra khiến Yunho cũng có thể cảm nhận được

“Anh quên giới thiệu điều quan trọng nhất rồi …. “

Giọng nói đột nhiên bị nuốt mất vào bờ môi của ai kia, bọn họ đã nhiều ngày không gặp mặt, sau lần tại phòng họp của M.J vài hôm trước, Jaejoong tức giận không hề đến công ty, Yunho cũng không có thời gian để tìm gặp cậu, cho nên giờ phút này, hơi thở của Jaejoong đang vây quanh toàn bộ xúc giác của Yunho, khiến anh ngây ngất một chút, rồi chủ động ngậm lấy môi cậu mà cắn mút.

RyoSan một bên lặng nhìn hai người đàn ông đang hôn môi mãnh liệt, nụ hôn nóng bỏng như vậy, tuy rằng trong quán lúc này rất vắng, nhưng là ….. Nhưng là khiến cho RyoSan hiểu được, Jung Yunho liều mình làm những việc như vậy, đều là vì người đàn ông có vẻ đẹp ma mị này.

Cũng trong khoảnh khắc này, nó biết, Jung Yunho của những ngày ở Mĩ và Jung Yunho bây giờ chưa bao giờ thay đổi. Vẫn khiến nó không bao giờ đuổi kịp anh, anh đi trước, nó

mải miết chạy theo, nhưng vẫn không kịp, chỉ có thể từ đằng sau ngắm nhìn bóng lưng anh, nhìn anh đi đến nơi cuối đường, nhưng là nơi cuối đường cùng nắm tay với một người khác.

Buông tha cho môi của Jaejoong, hai người hút cạn không khí của nhau đến suýt nghẹt thở, cố lấy lại vài hớp không khí, Yunho có chút buồn cười. Kim Jaejoong của anh, bộ dáng vẫn bá đạo như vậy, kể cả hôn cũng muốn người kia biết mình đang tức giận, lời lẽ cũng bộc lộ vài tia nóng, khiến cho anh nghĩ cậu thật đáng yêu.

Nhìn Yunho hơi mỉm cười, Jaejoong nhẹ nhàng nói

“Sắc mặt anh không tốt lắm, gần đây không nghỉ ngơi đầy đủ sao?”

“Không sao đâu.”

“M.J không cần anh tận tụy đến quên mình như vậy, Jung Yunho. Đừng khiến tôi phải lo cho anh.”

Ngắm nhìn Yunho thêm một lúc nữa, Jaejoong mới nhận ra hiện tại họ đang ở đâu, quay đầu lại nhìn RyoSan, mỉm cười

“Tôi về trước chuẩn bị vài thứ, cafe hôm nay tôi mời, hy vọng F.K cùng M.J có thể hợp tác vui vẻ.”

RyoSan chậm rãi ổn định lại tinh thần, bình tĩnh nhìn Jaejoong trước mặt. Nó không nói gì, đứng yên nhìn Kim Jaejoong quay người muốn rời đi, tay cậu lại bị Yunho giữ chặt

“Ngày kia tôi tới nhà tìm em.”

Jaejoong gật đầu rồi nhanh chóng rời đi. Yunho nhìn bóng lưng cậu, rất lâu vẫn không quay lại nhìn thằng nhóc sau lưng. Có lẽ, thời điểm nhìn thấy vệt đỏ trên má RyoSan vì mình mà có đó, so với thời điểm này, tuy có thể là tàn nhẫn, nhưng Jung Yunho biết, càng nên quý trọng con người có bóng lưng đơn độc kia hơn, càng phải đem chính bản thân trở nên quan trọng với cậu hơn. Jung Yunho muốn nói cho RyoSan biết, anh cùng Kim Jaejoong không phải có quan hệ giống như anh với nó, cũng không phải muốn lợi dụng nó để đạt được mục đích của mình, Yunho là thật lòng đối xử với RyoSan như một đứa em trai nhỏ, hết lòng truyền cho nó tình thân, mà đã coi nhau là người thân, thì không nên có chút gì gọi là dối lừa.

Yunho từng nghĩ, nếu có một ngày RyoSan biết anh chọn Jaejoong để tiếp tục đi về phía trước, không biết sẽ phản ứng như thế nào, mà không ngờ, thằng nhóc lại tự nhiên bình tĩnh như vậy.

Qua thật lâu, RyoSan mở miệng hỏi Yunho

“Anh ta biết chuyện của anh sao?”

Yunho cười lắc đầu, RyoSan nhìn Yunho hỏi tiếp

“Không cho anh ta biết, là sợ anh ta hiểu lầm anh?”

“Không phải, là sợ em với cậu ấy giống nhau, cũng sẽ ngăn cản anh.”

Park Yoochun tắt điện thoại, có chút thất thần, ngay cả Junsu đi vào mang cho hắn cốc cafe hắn cũng không biết.

“Làm sao vậy?”

Yoochun nghĩ nghĩ, ra ý bảo Junsu ngồi xuống

“Junsu, có tin tức mật từ kho hàng chính của Hội con bọ cạp vàng.”

“Thật không? Vậy mau thông báo cho cảnh cục để hành động.”

“Không, lần này anh muốn đi trước do thám, nếu là tin tức thật, anh muốn một lần nữa cầm quân, phải chắc chắn một lần hành động sẽ triệt phá được cả kho hàng lớn!”

“Một mình anh đi?”

“Ừ, nhiều người rất phiền phức, tin tức này không phải là do phía kia thông báo, mà là do chính anh dò la được, cho nên không thể nắm chắc, càng không thể thông báo cho cảnh cục.”

“Em đi với anh!”

“Không được, Junsu, em ở lại đây cho an toàn, có tin tức hay hành động gì anh sẽ liên lạc với em.”

“Nhưng … “

“Không nhưng gì hết, Junsu, anh là sếp của em, và đây là mệnh lệnh.”

Junsu cụp mắt xuống, lặng im một lúc thật lâu, sau đó gật gật đầu

“Rõ.”

Rạng sáng ngày giao hàng theo tin tức nắm được, Junsu nhìn Yoochun mặc quần áo, bình tĩnh đi ra cửa, đột nhiên cậu mở miệng gọi hắn

“Park Yoochun.”

Yoochun quay lại nhìn Junsu, cậu vẫn đứng im tại đó, nhìn hắn, một câu cũng không nói, hắn nở nụ cười, đi tới ôm Junsu

“Đừng lo lắng, anh chỉ đi xem tình hình thôi, ở nhà ngoan ngoãn đợi anh trở lại.”

“Park Yoochun …. “

“Có gì nói sau đi, anh phải đi rồi.”

Nhìn cánh cửa bị Yoochun khép chặt lại, Junsu vẫn lẳng lặng đứng im như cũ.

Một giờ qua đi, Kim Junsu im lặng ngồi trên cái ghế salon của Yoochun, ngơ ngác nhìn bức tường đối diện, rồi lại ngơ ngác nhìn đồng hồ quả lắc đong đưa một cách máy móc. Bên ngoài của bỗng truyền đến những tiếp đập mạnh, Junsu chợt tỉnh, vội vàng ra mở cửa.

Bên ngoài cánh cửa là vẻ mặt lo lắng của ChunHuek

“Đức ngài Park ?”

“Anh ấy có việc ra ngoài rồi.”

Nghe thấy Yoochun ra khỏi nhà, vẻ mặt ChunHuek trở nên hoảng sợ

“Anh ấy đi đâu? Cậu mau nói cho tôi biết anh ấy đi đâu?” “Làm sao vậy?”

“Anh ấy đang gặp nguy hiểm, rất nguy hiểm”

ChunHuek bắt lấy cánh tay Junsu

“Tay của tôi hiện tại không lái xe được, cậu biết anh ấy ở đâu, mau dẫn tôi đi!”

“ChunHuek, cậu nói cho rõ đi, làm sao vậy?”

“Kim Junsu! Cậu biết anh ấy ở đâu phải không? Vậy xin cậu, mau dẫn tôi đi, mau đi cứu anh ấy, Yoochun đang rất nguy hiểm.”

“ChunHuek …. “

“Cái tin anh ấy biết được là tin giả! Đó là cái bẫy của Hội con bọ cạp vàng thôi!”

“Sao cậu biết?”

“Tôi …..”

“Cậu là được Hội con bọ cạp vàng sắp xếp cứu Yoochun?”

ChunHuek không phủ nhận, nhưng viền mắt đều đã đỏ

“Tôi có thể dùng mạng sống để thề, tôi không hề hãm hại Đức ngài Park, bây giờ anh ấy thật sự gặp nguy hiểm, ngày trước tin tình báo đã bị người khác sửa sai, tôi không có cách nào nói cho anh ấy, tôi cũng đã từ lâu không liên lạc với Hội con bọ cạp vàng rồi. Nhưng lần này, chắc chắn Hội sẽ không tha cho anh ấy, anh ấy nhất định phải chết ….. “

Không hỏi nhiều hơn nữa, Junsu vơ vội cái chìa khóa trên bàn, lái xe theo hướng kho hàng ngày trước cùng Yoochun đi.

Nhìn Jaejoong ở trước mắt, theo sau cậu còn rất nhiều đồng bọn, Park Yoochun thản nhiên nở nụ cười.

Kho hàng có thắp đèn nhưng không quá sáng, trong đêm khuya tĩnh mịch, dù chỉ một nụ cười của Yoochun cũng phát ra âm thanh rất lớn.

“Thấy tôi đến vui thế sao, sĩ quan Park? Thật không nên nha ….. Cậu không phải tới nơi này để điều tra kho hàng của Hội con bọ cạp vàng sao?”

Yoochun rất bình tĩnh nhìn Kim Jaejoong, sau đó mở miệng hỏi

“Mày cho người theo dõi tao?”

Jaejoong bỗng nhiên bật cười

“Tôi luôn luôn chờ các cậu liên lạc, cũng luôn chờ ngày này, từ rất lâu rồi.”

“Trước mày không dùng người phá hủy cục tình báo của cảnh sát, là chờ tao liên lạc với KDO. Đợi khi tao lộ thân phận, cài người đi bên cạnh tao để tiện nghe ngóng cũng như gài bẫy tao, có phải hay không?”

“Tôi cũng hơi kinh ngạc, người chúng tôi cài, dĩ nhiên phải là người của KDO. Nhưng quả thực hắn cũng không lừa cậu, nơi này đúng là kho hàng của Hội, nhưng tôi đã dời đi rồi, chắc bây giờ nó đang ở một nơi nào đó chờ được định giá.”

“Kim Jaejoong, tao chỉ muốn hỏi mày, người mày xếp vào bên cạnh tao là ai? Là ChunHuek sao?”

“Đức ngài Park!!!”

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng gọi từ phía sau truyền lại, Yoochun kinh ngạc nhìn ChunHuek, vì đằng sau ChunHuek còn có Kim Junsu.

Này đồ ngốc, sao em lại tới đây cùng ChunHuek, không biết hắn là người của Kim Jaejoong hay sao?

“Đức ngài Park, anh không sao chứ?”

Rút cánh tay đang bị ChunHuek nắm chặt, Yoochun lạnh lùng nói

“Vì muốn làm chó săn cho chủ, cậu đến cả cánh tay của mình cũng dám vứt bỏ sao?”

ChunHuek có chút sửng sốt nhìn hắn, cật lực lắc đầu

“Tôi không có! Tôi không có làm chó săn, đức ngài Park, anh phải tin tôi, tôi không hề hại anh … “

Yoochun không hề nhìn hắn, ngẩng đầu về hướng Junsu hô to

“Đồ ngốc, ai cho em tới đây! Em bị điên sao? Mau trở về cho anh!”

Junsu nhìn chằm chằm vào Yoochun, sau đó lại nhìn xung quanh những người mặc áo đen cạnh đó, liếc mắt với Jaejoong một chút, cuối cùng dừng lại trên người Yoochun.

Thanh âm của cậu không lớn, nhưng lại vọng khắp kho hàng.

Cậu nói

“Park Yoochun, anh mới là đồ ngu ngốc. Anh không hề biết rằng, chỉ có chính anh trước nay vẫn tự ảo tưởng sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.