CHƯƠNG 46: MỞ MÀN
Kim JunSu cho rằng bản thân nhất định đang phát bệnh. Sau sự việc ở sân bay ngày hôm đó qua đi, mỗi lần ngủ, trong giấc mơ luôn hiện lên nòng súng đen kịt, lúc mạng sống nghìn cân treo sợi tóc thì có một đôi tay nắm lấy nòng súng, tiếp theo là con mắt của người kia tràn ngập trong mơ, Kim JunSu bỗng nhiên nghĩ biết đâu đó không phải là ác mộng.
Người pha chế rượu kia không phải là người tốt, ít nhất là không đứng đắn, người thích xằng bậy, khiến cậu thấy ghét, đây là những kết luận trong lòng của Kim JunSu vào lần đầu tiên gặp mặt Park YooChun. Nhưng người đáng ghét như thế, dưới tình huống giằng co tại nơi đó hắn không chút do dự mà cứu cậu.
Sếp đã nói, lúc Phakhlang ở sân bay không bắt được, muốn bắt nữa sẽ càng khó khăn, dù sao họ không phải là cảnh sát quốc tế, Phakhlang không phạm pháp ở Seoul, không thể tiếp tục hành động. Về phần bọn Park YooChun, không có chứng cứ phạm tội, lại càng không thể bắt.
Sau khi tốt nghiệp học viện cảnh sát, Kim JunSu tràn đầy tinh thần chính nghĩa, coi tội ác là kẻ địch lại bởi vì chuyện ở sân bay mà luôn nghĩ đến Park YooChun.
Sự khó hiểu và kinh ngạc ngổn ngang trong đầu óc cậu, còn có một loại cảm giác khiến chính cậu cũng không thể khống chế được. Mấy ngày nay cậu có chút bực bội cùng mâu thuẫn, lúc làm việc luôn ngơ ngẩn lại có chút đờ người ra, trí óc mơ hồ, kết quả là một mình cậu xuất hiện ở nơi cậu không thích nhất – Ánh Nắng Nửa Đêm.
Trong chốn rực rỡ ánh đèn, cậu liếc mắt thì liền nhìn thấy Park YooChun. Hắn ngồi ở chỗ đó nhấm nháp rượu, tao nhã mà biếng nhác, bên cạnh hắn vẫn là cậu bé trắng nõn đứng ngoan ngoãn kính cẩn như trước. Từng bước tiến đến, nghe được cuộc đối thoại của họ, Kim JunSu dùng ba phút mới chậm rãi tiêu hóa hiểu được cậu cảnh sát trong cuộc nói chuyện của họ là chính mình.
Bỗng chốc cậu trở nên rối loạn và mờ mịt, thích? Thích ai?
Park YooChun thấy Kim JunSu, giật mình một chút. Tự nhiên tách ra xa khỏi Chun Heuk, Park YooChun không e dè bước đến, dừng ở trước mặt Kim JunSu, hơi giả bộ thoải mái mà bắt chuyện
“Hi! Bé cá heo”
JunSu ngước mắt nhìn hắn, những thứ quấn quanh đầu óc cậu, cậu rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng từ “Thích” trong cuộc đối thoại của Park YooChun và Chun Heuk cùng với câu nói bỡn cợt của Park YooChun với Chun Heuk khiến cậu có chút ngớ ngẩn, cũng có chút buồn rầu. Lông mày xoắn lại với nhau, JunSu mở miệng nói
“Quả nhiên anh ở chỗ này.”
Trong giọng nói có chút xem thường, YooChun đã quen rồi, dù sao JunSu đã cảm thấy thù địch với hắn từ lúc ban đầu đến bây giờ, đang muốn mở miệng tiếp tục trêu ghẹo, bỗng nhiên hắn ý thức được gì đó
“Cậu, không phải là cậu cố ý đến tìm tôi chứ?”
Nỗi lòng bị nói ra, lo lắng ma xui quỷ khiến làm cho Kim JunSu đặc biệt đỏ mặt, cậu có chút xấu hổ cùng tức giận. Tâm trạng của YooChun chợt trở nên tốt đẹp
“Tìm tôi có việc?”
“Cho dù tìm anh, cũng là đến bắt anh!”
“Tôi phạm pháp sao?”
“Anh! Anh đừng kêu ngạo, một ngày nào đó tôi sẽ tống anh vào tù!”
Xoay người đi, trái tim đập lộn xộn trong ***g ngực, Kim JunSu không biết bản thân muốn chạy trốn cái gì, YooChun không để cậu đi, bước theo phía sau
“Này, này, bé cá heo! Chờ tôi một chút! Này!”
Hắn lúng túng theo sau, JunSu đi rất nhanh, rời khỏi quán bar, xung quanh trở nên yên tĩnh, YooChun chạy vọt lên vài bước, đứng ở trước mặt JunSu, JunSu trừng mắt nhìn hắn
“Anh làm gì vậy? Tránh ra tránh ra!”
YooChun từ từ khôi phục hô hấp có chút gấp gáp, sau đó nở nụ cười, trong bóng đêm, nụ cười đó trở nên vui vẻ không gì sánh được
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đuổi theo cảnh sát còn cảnh sát thì chạy, cậu chạy cái gì vậy, bé cá heo.”
“Vậy anh đuổi theo làm gì?!”
“Cậu đến tìm tôi, chưa nói là có chuyện gì sao lại đi như thế.”
Cậu muốn nói là không có chuyện gì, nhưng người kia sẽ không đơn giản để cậu đi, kì thật JunSu cũng không biết cậu đến tìm Park YooChun đến tột cùng là muốn hỏi hắn chuyện gì, cậu cảm thấy cái gì cũng cần phải hỏi nhưng cũng không cần hỏi. Cậu cúi đầu, ấp úng, cắn cắn môi rồi cuối cùng ngẩng đầu, nhìn con mắt trở nên sáng rực trong bóng đêm của YooChun
“Ngày đó… Tại sao anh cứu tôi?”
“Hả, a?”
“Tôi nói, ngày đó tại sao anh muốn cứu tôi?”
Câu hỏi của JunSu rất thẳng thừng, nếu đối phương là một người phụ nữ, Park YooChun sẽ cười dịu dàng, đè thấp giọng nói quyến rũ, dùng các câu nói buồn nôn sến súa nói rằng bởi vì người đó là em, nhưng người trước mặt lại là Kim JunSu, Park YooChun cảm thấy có rất nhiều điều để nói nhưng nếu nói ra thì vô cùng quái đản, vì vậy hắn dần dần thu lại nụ cười
“Bởi vì không muốn cậu chết….”
“Tại sao?”
JunSu hỏi rất nghiêm túc, trong nhận thức của cậu, cậu là cảnh sát, Park YooChun là “phần tử xấu”, cậu cho rằng họ căn bản không có khả năng là hai đường thẳng giao nhau, thậm chí có thể nói là đối thủ một mất một còn, nhưng tại sao hắn không muốn cậu chết…
Dường như câu hỏi đó rất khó trả lời, YooChun suy nghĩ một chút, không biết nên nói thế nào, dứt khoát không nghĩ ngợi nữa, lại chậm rãi nở nụ cười
“Bây giờ tôi không nghĩ ra đáp án, hơn nữa hôm nay đã khuya rồi, ngày mai đi, có thời gian không, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, tôi từ từ nghĩ đáp án cho cậu, có được không?”
JunSu lưỡng lự một lát, trả lời
“Không được.”
Cậu ngẩng đầu, lông mày quấn bện vào nhau, nhìn Park YooChun nói thêm vào
“Tôi là cảnh sát.”
“Từ ngày đầu tiên nhận thức cậu tôi đã biết, bé cá heo.”
“Anh là người sếp muốn bắt.”
“Vậy hiện tại cục cảnh sát các cậu có chứng cứ tôi phạm tội không? Tôi là tội phạm hình sự bị truy nã sao?”
JunSu im lặng, YooChun thừa thắng tiếp tục theo đuổi
“Này, cậu không thể chỉ bởi vì vấn đề tình cảm cá nhân của sếp mà giữ khoảng cách với tôi nha…”
JunSu suy nghĩ một chút, dường như càng nghĩ càng rối rắm, có chút không kiên nhẫn mà đẩy YooChun ở trước người ra, nhanh chóng bước đi. YooChun xoay người nhìn bóng lưng của JunSu, cúi đầu cười khổ. JunSu tức giận đi vài bước, bất thình lình quay đầu nói rằng
“Tôi không phải bởi vì vấn đề của sếp tôi mới giữ khoảng cách với anh, từ lần đầu tiên tôi thấy anh thì đã rất ghét anh.”
YooChun sửng sốt, lần này ngay cả cười khổ cũng không cười nổi nữa, sau đó hắn nhìn JunSu quay đầu rời khỏi, đi được hai bước cậu lại xoay người nhìn Park YooChun
“Tôi không thích ăn ở những nhà hàng lớn, tôi chỉ thích ăn cơm lươn của quán Ramen Nghìn Vị. Cục cảnh sát năm giờ ba mươi tan tầm, tôi ghét người khác đến muộn!”
JunSu nói xong liền đi luôn cũng không quay đầu nữa, trong bóng đêm man mác, YooChun kinh ngạc nhìn hướng cậu đi thật lâu, rốt cuộc cúi đầu để lộ nụ cười dịu dàng.
Chun Heuk đứng ở trong góc tối, nhìn YooChun và JunSu, chậm rãi cúi đầu. . . . Kim JaeJoong tỉnh lại, trần nhà không phải là những đám hoa trang trí nhỏ màu vàng kim, xung quanh cũng không có cây cảnh bonsai kèm dòng suối Andes tỏa ra hương thơm trang nhã, JaeJoong mất hai giây xác nhận cậu không phải ở trên giường của mình, đây cũng không phải là nhà cậu. Ngồi dậy từ trên giường, chăn rất mềm mại, phòng được trang trí đơn giản tự nhiên, đồ nội thất không phức tạp, thoạt nhìn cũng không quá lộng lẫy cầu kì, nhưng nếu là người có cái nhìn am hiểu, có thể nhận thấy mỗi thứ đều rất đắt tiền.
Áo sơ mi lộn xộn vắt ở bên cạnh ghế, JaeJoong dựa vào ghế ngồi một lát, cậu chưa từng say rượu đến mức không biết trời trăng đất dày gay gắt kịch liệt như thế, bây giờ đầu óc vẫn còn đau như bị búa bổ. Lấy tay gõ vào huyệt thái dương của mình, trong tầm mắt mơ hồ, thấy trên tủ ở đầu giường có đặt một cốc nước cùng một viên thuốc giảm đau.
Không chút nghi ngờ lấy thuốc nuốt xuống, sau đó uống sạch nước, JaeJoong mới cảm thấy thế giới một lần nữa trở nên rõ ràng.
Đây là căn hộ của Jung YunHo.
Cầm áo sơ mi ở một bên mặc vào, lúc cài cúc áo, JaeJoong cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua. Có điểm không rõ ràng, thậm chí cậu không còn nhớ sau khi YunHo kéo tay cậu lại thì đã nói với cậu bao nhiêu chuyện cũ của anh, cậu chỉ nhớ rõ lúc đó tay cầm tay cậu của YunHo rất ấm áp, YunHo chậm rãi kể chuyện rất đẹp trai.
Hai người uống rất nhiều rượu, không phải là rượu đắt tiền, địa điểm cũng không thanh lịch, nhưng họ tâm sự rất thoải mái.
Cậu từng nghĩ rằng, cuộc sống và hồi ức của YunHo tuyệt đối không đơn giản như ChangMin đã điều tra, hiện tại nghe YunHo chậm rãi nói về mẹ của anh, bà ngoại của anh, ông ngoại hút thuốc phiện của anh, còn có người cha làm cảnh sát, cậu mới rõ ràng cảm nhận được, cuộc sống của Jung YunHo bề bộn rắc rối.
Đã không còn nghĩ đến những hồi ức trước đây của YunHo hay cân nhắc cuộc sống của anh, cậu chỉ biết anh phải có bao nhiêu quyết tâm cùng dũng khí mới có thể để Jung YunHo tính cách cương quyết như thế nói ra quá khứ của bản thân để tiếp tục thử nghiệm của họ.
Kim JaeJoong rất cảm động, cậu không thể nào quên, sau cuộc trò chuyện, YunHo nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cậu, không nói tiếp gì nữa mà chỉ là khẽ khàng gọi “JaeJoong, JaeJoong, JaeJoong” làm đôi tai cậu tràn đầy giọng nói của anh.
Mở cửa phòng ngủ, trong phòng khách, YunHo đang ngồi trên sofa, đối mặt với cửa sổ sát sàn, gõ máy vi tính. JaeJoong dựa vào cửa ngắm nhìn bóng lưng anh. YunHo không quay đầu lại nhưng cũng cảm nhận được cậu đến.
“Trên bàn có bữa sáng nhưng đã nguội rồi, nếu cậu không quá đói thì chờ một chút, tôi làm xong phần kế hoạch này, chúng ta đi ăn bữa trưa.”
“Cưng yêu, anh liều mạng lắm, uống nhiều rượu như vậy không đau đầu sao?”
Lúc này Jung YunHo đã hoàn toàn khôi phục bình thường, anh cẩn thận đánh gõ chữ, sau đó nhắc nhở JaeJoong
“Vụ này, bộ phận kế hoạch làm thiếu quá nhiều sáng tạo cùng thử nghiệm táo bạo, tôi đã xem xét kỹ một lần, không có ý tưởng nào được thông qua, xem ra cần phải tự thân vận động.”
JaeJoong đi đến, tiện tay đóng nắp máy tính xách tay của YunHo xuống, YunHo ngẩng đầu nhìn cậu, JaeJoong nở nụ cười
“Được rồi, bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng ta tranh thủ làm suốt đêm đi, bây giờ đi ăn cơm đã, tôi đói chết rồi.”
YunHo không phản đối, bắt đầu thu dọn tắt máy tính, JaeJoong đứng dậy chỉnh sửa áo sơ mi. YunHo cầm máy vi tính, chuẩn bị cất đi thì thấy JaeJoong đứng ở chỗ đó xỏ vạt áo vào trong quần, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, dịu dàng rơi trên mái tóc cậu, toàn bộ khung hình đẹp đẽ đó lọt vào trong mắt anh.
Đặt máy vi tính xuống, YunHo đứng lên, giọng nói mang theo sự đùa giỡn mê hoặc
“Hôm qua tôi đã quên một chuyện.”
JaeJoong cúi đầu loay hoay chỉnh sửa quần áo, không để ý mà đáp
“Ừm?”
Ngay giây tiếp theo, cơ thể cậu nghiêng ngả bị đè lên trên sofa, hơi thở của YunHo phả vào trước mặt, chóp mũi đối diện chóp mũi, JaeJoong giật mình một cái, sau đó YunHo cong môi lên, thậm chí còn lướt qua môi cậu
“Hôm qua uống nhiều rượu, ngay cả chuyện buổi tối muốn làm cũng quên.”
Nghe được lời YunHo nói, JaeJoong bỗng nhiên nở nụ cười, móc lấy cổ anh
“Uhm, cưng yêu à, trước đây, hai chúng ta luôn làm chuyện khiến cho thể xác và tinh thần sung sướng trong tình huống rối loạn, hôm nay tôi tỉnh táo như thế, anh để tôi làm top, hôm nay chúng ta nghỉ việc, có được không?”
Một tay của YunHo tiến vào dò xét bên trong áo sơ mi của JaeJoong, vuốt ve làn da mịn màng, đầu anh vùi vào cổ cậu
“Tôi sợ cơ thể của cậu không đồng ý…”
YunHo cắn lên cổ JaeJoong khiến cậu bật ra một tiếng rên rỉ, đang muốn tiếp tục di chuyển thì điện thoại di động vang lên, trong loại tình huống này, JaeJoong và YunHo dường như không muốn bị quấy rồi, mãi cho đến khi JaeJoong nghe rõ tiếng chuông mới ngừng động tác
“Là ChangMin.”
Tiếng chuông báo cuộc gọi của ChangMin là đặc biệt, bởi vì JaeJoong biết chỉ cần ChangMin chủ động tìm cậu, như vậy nhất định là M.J hoặc Hội Con Bọ Cạp Vàng có chuyện xảy ra.
Cầm điện thoại từ trên bàn lên, cậu ấn nút nhận cuộc gọi
“ChangMin?”
“Hyung, anh đang ở đâu?”
“A, cùng chỗ với YunHo, hai chúng anh lập tức trở về công ty.”
“Hyung… Anh nên đến Hội Con Bọ Cạp Vàng.”
Công việc hàng ngày của Hội Con Bọ Cạp Vàng luôn do J toàn quyền phụ trách, một ít chuyện cần quyết định biện pháp, J sẽ chuyển giao cho ChangMin, đòi hỏi JaeJoong phải xử lý. ChangMin thường gom lại một ngày để cùng JaeJoong giải quyết, chỉ có lúc việc hệ trọng phát sinh mới gọi JaeJoong trở về Hội, ví dụ như chuyện Nepal, ví dụ như vụ buôn lậu xì gà ở hải cảng Busan bị HeeChul niêm phong lần trước.
Vẻ mặt nghiêm túc, JaeJoong cũng không do dự
“Anh lập tức đến, em cùng J ở Hội chờ anh.”
Ấn nút kết thúc cuộc gọi, cậu phát hiện YunHo đã sớm không ở sau người, quay đầu thấy YunHo cầm túi đựng công văn, người mặc tây trang đi giày da bước ra
“Đến Hội Con Bọ Cạp Vàng? Tôi đưa cậu đi, sau đó tôi quay về công ty.”
“Ừ.”
Khi JaeJoong đến Hội Con Bọ Cạp Vàng, J và ChangMin đang đợi cậu. Đi vào phòng họp bí mật, JaeJoong tiến thẳng vào vấn đề
“Có chuyện gì?”
“Hyung, lần trước lúc đường dây ma túy với Thái Lan bị cảnh sát tóm được, đường dây ma túy Đông Nam Á của chúng ta giảm bớt hơi nhanh, phía Việt Nam chịu nhiều gánh nặng hơn, hiện tại ông chủ phía Việt Nam gây khó dễ, họ biết được chúng ta hoàn toàn tiêu hóa súng ống đạn dược của ba quốc gia Nhật Bản Hàn Quốc và Trung Quốc của gia tộc Benchelle, muốn được phân một bát canh.”
“Từ trước đến nay chúng ta không làm kinh doanh súng ống đạn dược với Việt Nam.”
“Đúng vậy, nhưng, điều kiện họ đàm phán lần này có bổ sung thêm đường dây ma túy, nếu họ không lấy được súng ống đạn dược sẽ chặt đứt đường dây ma túy với chúng ta.”
“A, vậy họ không làm kinh doanh của riêng họ sao?”
“Hyung, nghe nói, phía Việt Nam đang hợp tác với Nhật Bản kinh doanh ma túy.”
JaeJoong nhướng mày
“Đừng nói với anh, cùng ông chủ người Việt kinh doanh ma túy là Tổ chức Chim Ưng Núi.”
Vẻ mặt ChangMin không tốt lắm, hơi nặng nề mà gật đầu. Trong đầu JaeJoong đã hiểu, thảo nào ông chủ người Việt dám gây khó dễ như thế, lấy đường dây ma túy uy hiếp Hội Con Bọ Cạp Vàng kinh doanh súng ống đạn dược với hắn, hóa ra là phía sau có Tổ chức Chim Ưng Núi chống đỡ.
Tên nhóc Yamasan Sano hỗn tạp chết tiệt!
End chap 46