Khi trở lại gần lều trại, phát hiện không biết vì nguyên nhân gì mà bên trong lại trở nên rối loạn.
Có một nhóm đàn ông vọt vào lều trại không ngừng gào rú với Yoochun đang xem bệnh cho một đứa nhỏ khoảng 4, 5 tuổi, đứa nhỏ bị mấy người kia dọa sợ khóc thét.
Yoochun ôm đứa nhỏ bảo hộ trong ngực.
Người phiên dịch nói, mấy nam nhân này cần morphine và sự yên tĩnh, bọn họ cả đêm không ngủ nổi vì tiếng súng đạn.
“Nói cho bọn chúng, đám nam nhân như kỹ nữ bọn chúng, tôi sẽ không cho morphine hay yên tĩnh cái gì hết, nếu muốn xem bệnh thì cmn ngoan ngoãn tới cuối xếp hàng, nếu còn chen ngang thì cmn đều cút. Mother***er!!!”
Yoochun mở miệng chửi tục, còn dùng một tay đẩy đám nam nhân tới gây sự kia ra ngoài.
Yoochun vô cùng khinh thường đám nam nhân sống dựa vào nữ nhân như bọn chúng, tuy rằng đó là chuyện bình thường trong xã hội nước này. Bọn chúng có thể cưới vài người vợ, sinh một đống con cái, nhưng lại coi những người phụ nữ của mình như nô lệ.
Không chỉ có thế, Yoochun còn từng tận mắt chứng kiến đám nam nhân trưởng thành kia còn tranh đoạt một cục kẹo với một đứa con nít.
Bọn chúng còn vô cùng hai mặt, thấy quân Mỹ thì miệng lưỡi trơn tru nhằm vớt vát chút lợi ích, nhưng tới khi quân Mỹ đi rồi bọn chúng lại lập tức chạy đi báo cáo hành tung của bọn họ cho các phần tử vũ trang. Đám nam nhân này quả thực chính là bại hoại trong bại hoại.
“It’s okey,baby, it’s okey.”
Yoochun đặt đứa nhỏ đang khóc trong lòng ngồi xuống ghế, ôn nhu dỗ dành.
Bởi vì hàng năm dinh dưỡng không đủ nên đứa nhỏ trông như da bọc xương, cần cổ mảnh khảnh đến nỗi khiến người ta lo lắng đầu bé tùy thời có thể rơi xuống khỏi cổ. Đứa nhỏ khóc nức nở, bàn tay nhỏ bé run run lau nước mắt.
Thấy tình cảnh như vậy Key nhịn không được, rốt cuộc nói ra lời vẫn tắc nghẹn trong tim mình: “Trung sĩ, con người không thể lựa chọn xuất thân, nhưng chẳng lẽ những đứa trẻ Iraq này cứ phải sống trong cái hoàn cảnh khốn cùng như vậy sao? Không phải, là do chúng ta đã làm thay đổi tất cả, tôi tòng quân không phải vì tiền cũng không phải không đậu được đại học, mà tôi nhiệt tình yêu nước, nhưng đến nơi này tôi mới biết tổ quốc đang làm gì, hiện tại tôi cũng đã hiểu những người luôn nổ súng về phía chúng ta, bọn họ cũng đang chiến đấu vì đất nước họ. Trong cuộc chiến này, ngay từ đầu chúng ta đã sai rồi, chúng ta không phải vì tổ quốc mà là đang phá hoại các mỏ dầu, chỉ vì dầu mỏ mà thôi, cuộc chiến này chính là chiến tranh xâm lược! FUCK.”
Key xoay người định rời đi, lại bị Yunho túm cổ áo kéo lại: “Đừng có oán trách trời đất, nhóc con! Chuyện này cũng giống như chơi trò chơi thôi, ngay từ ngày đầu tiên cậu đặt chân tới đây vốn đã không còn đường lui rồi, tôi mặc kệ cái hòm trong đầu cậu đầy hay tràn gì đó, tôi chỉ hi vọng cậu thu lại những suy nghĩ viển vông kia đi, tập trung tinh thần trong mỗi lần công kích hay phòng ngự, đảm bảo tứ chi kiện toàn trở về nhà! Sau này trở về Mỹ rồi, cậu tiếp tục ở trong quân đội hay cầm thuốc nổ tới Nhà Trắng, thì đó là chuyện của cậu, tôi không quan tâm!”
Yunho biết dùng thái độ cứng rắn như vậy với Key là không đúng, nhưng anh không bao giờ… cho phép cấp dưới của mình mất tập trung, đây là chuyện đại sự liên quan tới tính mạng, không chấp nhận dù chỉ một chút qua loa.
“Cậu đã từng thử qua cảm giác bị đạn bắn trúng chưa?! Cậu cái gì cũng không làm nhưng bọn chúng lại đột nhiên nhảy ra điên cuồng xả súng về phía cậu, chính mắt thấy những chiến hữu của mình bị đánh chết hoặc bắn chết, những chiến hữu đã chết kia, bọn họ cái gì cũng không làm, chưa từng cướp bóc hay uy hiếp một người dân Iraq nào, chưa từng mang một lít dầu mỏ nào rời đi, cứ như vậy bất ngờ bị bắn chết. Những người đó khoác quốc kỳ trở về nhà, đây là sự thật, có lẽ không giống như trong tưởng tượng của cậu, nhưng sự thật chính là như thế!”
Nói xong Yunho hơi ngửa cổ, lộ ra một vết sẹo dài ở cần cổ: “Thời điểm tôi bị mảnh đạn của quân Iraq bắn trúng, trong lòng trừ bỏ sợ hãi cũng chỉ còn oán hận, không phải chúng chết thì là ta mất mạng, làm một người lính màn trời chiếu đất cậu Không! Có! Sự! Lựa! Chọn!”
Hai ngày sau đó bọn họ đều tới khu vực phòng thủ này hoạt động, Yoochun, Changmin và một người phiên dịch vẫn có mặt trong lều trại để khám chữa bệnh như cũ.
Yunho kéo JaeJoong vào nội thành đi dạo, JaeJoong thấy một cửa hàng bán đĩa, liền bước vào.
“Cái này bao nhiêu?” JaeJoong cầm một đĩa phim Hollywood lên hỏi.
“20 đô la.” Nam nhân Iraq dùng thứ tiếng anh dày đặc khẩu âm Ả rập trả lời, còn vươn hai ngón tay ra sợ bọn họ nghe không hiểu, vẻ mặt nịnh nọt.
“Fuck you, ông thèm tiền tới điên rồi! chỗ khác chỉ bán có 5$.” Yunho nổi sung, nhưng nam nhân kia nghe không hiểu còn tưởng khen mình bán rẻ nên toét miệng cười hố hố.
JaeJoong lại thấy một người bán kem, cậu buông chiếc đĩa xuống: “Cho tôi một cây kem.” Cậu sợ người bán nghe không hiểu còn chỉ chỉ vào máy làm kem.
“Anh không ăn?” JaeJoong nhận cây kem hỏi Yunho.
Yunho lắc đầu, cười nói: “Em ăn một miếng sẽ không muốn ăn miếng thứ hai đâu.”
JaeJoong trợn trắng mắt lườm hắn một cái, sợ hắn bắt bẻ, cố liếm thêm mấy miếng mới vứt đi.
Hương vị kia kì dị không thể tả nổi, tựa như trộn lẫn giữa vị ngọt của loại sữa giá rẻ với tinh dầu vậy.
Bọn họ trở lại phụ cận xe thiết giáp, Yunho mở cửa sau xe, lấy ra một cái hộp đặt xuống cạnh xe, bên trong đều là đồ ăn quân dụng, là số cơm trưa chuẩn bị sẵn cho mọi người.
Xe dừng ở khu công viên trung tâm có mấy trò vui chơi giải trí, JaeJoong muốn chơi đánh đu nhưng trên người cậu đang võ trang hạng nặng không thể cởi ra, vì thế cậu thay đổi ý tưởng, vòng ra sau đẩy đu giúp mấy đứa nhỏ. Trên đu có một bé gái mặc váy đỏ đang chơi, chiếc váy theo dây đu đong đưa qua lại, tựa như một cánh bướm hồ điệp đỏ xinh bay qua bay lại, bé nhìn JaeJoong ngượng ngùng cười. Những đứa nhỏ khác trật tự xếp hàng đợi tới lượt chơi đu.
Hết chương 11