Cuối cùng, Parker và Karl cũng giải cứu được con tim đưa ra ngoài, bọn họ nhanh chóng lên xe trở về căn cứ. Trên đường đi thân xe của bọn họ không ngừng bị đạn bắn trúng, cũng may vỏ xe thiết giáp Stryker dày rặn cứng rắn nên cũng không bị mấy viên đạn đó bắn thủng, thậm chí còn có thể chống đỡ được hỏa đạn tấn công.
“Núi cao số 1, đây là báo săn số 2, chúng tôi đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, xin được trở về căn cứ, hết.”
“Không được, chúng ta đang bị hỏa lực tấn công mạnh mẽ, các cậu phải hộ tống đội lục chiến đưa các thương binh trở về, quay lại vị trí. Hết!”
Mặc dù cục diện chiến trường thay đổi trong nháy mắt, nhưng theo nguyên tắc Thế chiến II của quân đội Mỹ ‘Tuyệt đối không vứt bỏ bất kỳ binh sĩ nào’, nên sĩ quan chỉ huy đã ra lệnh cho bọn họ như vậy.
“Nhưng trong xe đã không còn chỗ, đề nghị đưa con tin về căn cứ, hết.”
Radio bên kia trầm mặc một chút, lại lập tức nói: “Chở con tin bằng xe chuyên dụng về căn cứ, các xe còn lại chấp hành nhiệm vụ, hết.”
“Đây là báo săn số 2, báo săn 2-1 và báo săn 2-2 nhanh chóng trở về vị trí ban đầu, chuẩn bị hộ tống người bị thương, hết.”
“Fuck Marine (đội lục chiến)!! Điều khiển một chiếc Hummer mở đường tiên phong!”
Kim Jaejoong hai tay đánh tay lái quay đầu trở lại, bây giờ quay lại chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới.
“Núi cao số 1, đây là báo săn 2-1, chúng tôi đã tới vị trí đã định, hết.” YunHo gọi tổng bộ.
“Được, ở đó chờ lệnh, đội lục chiến dự tính năm phút sau sẽ đến, hết.”
“Fuck!! Tôi không tin con mẹ nó sẽ chỉ có năm phút đồng hồ!!” Sam ghìm súng chuẩn bị mở cửa sau.
Toàn bộ bọn họ không thể ngu ngốc ở hết trong xe, như vậy chẳng khác gì baba nằm trong hũ.
Nhưng hỏa lực của quân địch rất mạnh, đạn bay liên tiếp không ngừng bắn ở thành xe, căn bản không có thời gian để cho bọn họ mở cửa nhảy xuống.
“Key mau bắn rơi súng của đối phương đi!!” YunHo dùng bộ đàm đứng trên bệ pháo liên lạc với xạ thủ Key.
M249 gầm lên, cảm thấy hỏa lực của đối phương đã yết đi, Sam nắm lấy thời cơ mở cửa sau xông ra ngoài, hết người này tới người khác theo sau liền nhảy ra ngoài.
YunHo chạy dọc theo mép tường, anh muốn chiếm lấy vị trí chỗ góc rẽ phía nam, dường như không có một bóng người canh phòng trong ngõ nhỏ, trên thực tế đó chẳng qua là một đoạn đường đất, chỉ có thể miễn cưỡng vừa một chiếc ô tô con đi qua, vách tường dựng đứng dính đầy bùn, khắp nơi trên đường đều là rác rưởi, phế thải, còn có xác những chiếc ô tô bị vứt bỏ.
Đối diện với YunHo, ChangMin và Key dùng một chiếc ô tô hỏng làm vật che chắn, đặt vũ khí trên nóc xe, vừa vặn hướng mặt về trung tâm từ trên cao nhìn xuống. Nơi này đường đất không bằng phẳng, hai bên đường gồ lên, lõm ở giữa.
Mà Sam, Harry, TJ ba người và Chang Min, Key phòng ngự bên trái, Candy, YooChun và YunHo bên phải.
JaeJoong đâu? YunHo khẩn trương tìm kiếm, JaeJoong trốn sau một cái cột, cột chỉ rộng khoảng 1m, cao mét rưỡi, đạn không ngừng bắn tới xung quanh chỗ cậu.
“JaeJoong! Mau tới đây!!” YunHo hướng về phía JaeJoong gọi to.
Chờ tiếng súng ngừng lại trong chốc lát, Jaejoong nhanh chóng vọt tới bên cạnh YunHo, vừa mới dừng chân, phe địch đối diện lại bắt đầu xả súng.
“Con mẹ nó em chạy loạn cái gì! Từ giờ trở đi không được tách khỏi anh nghe chưa!!” Hai mắt YunHo phát cáu đỏ hằn lên.
“Rõ, trung sĩ!!” JaeJoong cũng rất cao hứng, không biết là vì quy mô tác chiến lớn, hay là vì một lần nữa YunHo không chút nào che dấu biểu cảm quan tâm đến cậu.
Tình huống bên này của YunHo tạm thời mà nói là tốt, đội lục chiến bên kia lại vô cùng thê thảm, kẻ thù tập hợp từ bốn phía từng bước ép sát, đạn kêu bằng bằng ngay bên tai, cảnh tượng trước mắt rất kinh khủng, mùi máu tươi nồng nặc trộn lẫn với mùi đốt cháy khét lẹt cùng với bụi đất và mùi hôi thối của nước tiểu, phân gia súc, phảng phất tỏa ra trong không trung.
Ngay lúc YunHo chuẩn bị thả lỏng thì chiếc xe thiết giáp trước mắt nổ tung.
Một ngọn lửa màu cam bên phía phải xe bùng ra, áp xuất khí làm phía đầu chiếc xe thiết giáp nổ mạnh, bay lệch về phía bên trái, một quả cầu lửa bắn trúng phía đuôi xe, một đám mây mù và khói bụi phun ra từ phía bánh xe.
RPG!! Phản ứng không kịp nữa, quả cầu lửa thứ ba nổ tung ngay phía trên đầu YunHo và YooChun.
“Núi cao số 1, đây là báo săn 2-1, xe thiết giáp của chúng ta bị ba phát RPG đánh trúng, không cách nào hoạt động bình thường, đề nghị chi viện, hết!”
Ngay lúc YunHo đang gọi, một tên phần tử vũ trang cầm súng trong góc đường nhảy ra còn chưa đứng vững đã bị JaeJoong quật ngã.
“Báo săn 2-1, nhanh chóng đi về phía xe Hummer, tọa độ S-Q-37195, theo đoàn xe về căn cứ, hết!”
“Rõ” YunHo quay lại tập trung đội ngũ nói: “Các đồng chí chúng ta phải đi qua ba con phố chạy về vị trí xe Hummer, sau đó chúng ta sẽ đi cùng bọn họ! Xuất phát!!”
Bọn họ vội xếp thành một hàng nghiêm chỉnh, YunHo dẫn đầu, JaeJoong đi theo ngay đằng sau, sau đó là Sam, Harry, bọn họ để bác sỹ điều trị đi giữa, cuối cùng là ChangMin cầm súng nặng đi sau cùng.
Đạn bay qua ngay sát người bọn họ, đạn tên lửa cũng bắt đầu gào thét, đầu tiên là một trận khói bụi cùng tia chớp, tiếp ngay sau đó là một quả đạn lửa trên không trung tạo thành đường vòng cung hoàn mỹ, bắn trúng một tòa nhà.
Bọn họ đi tới một chỗ rẽ, YunHo nắm tay ra hiệu cho mọi người tiến lên, YunHo kề sát tường ló đầu ra, trong tích tắc một viên đạn xẹt qua mặt anh.
YunHo hít sâu một hơi, lắc người một cái quay mắt về phía tên địch, quỳ một chân trên đất, súng bắn liên tiếp, đối phương liên tiếp ngã xuống đất.
Trong hẻm nhỏ một vài người tiếp tục tiến vào, JaeJoong phát hiện ánh lửa của tên lửa Ba-dô-ca phóng ra, cậu quay ngược lại, hướng về phía đó bắn kịch liệt, ngay lúc đó, cậu cảm thấy cẳng tay mình hình như bị một cái gậy bóng chày quất mạnh một cái, chính là cảm giác này, “A” một tiếng, đánh tiếp một cái nữa, cậu cúi đầu nhìn, trên cánh tay bị rách một mảng, khớp xương bị gãy.
Chỉ trong – nháy mắt, một quả đạn bay qua mũ sắt của JaeJoong,sượt qua lỗ tai cậu tạo thành một vết rách, cậu cũng bị hai cỗ lực lớn hất ngã văng xuống đất.
YunHo đã chạy về phía trước ba mét nhưng dường như cảm nhận được JaeJoong trúng đạn, anh mạnh mẽ quay đầu lại đã thấy người yêu máu chảy đầm đìa đang nằm trên mặt đất, “JaeJoong.”