Jaejoong đỏ mặt.
Kể từ khi cậu thay đồ xong và ra ngoài thì Yoochun cứ nhìn cậu mãi. Kể cả bây giờ, khi cả hai đang ngồi ăn điểm bữa sáng thì thỉnh thoảng nó cũng ngước lên đưa mắt nhìn cậu.
– Ừm…Chun Chun à, em có việc gì muốn nói với hyung à? – cậu ngượng ngùng lên tiếng.
Yoochun buông đũa. Cậu có cảm giác, từ nãy đến giờ nó chỉ chờ cậu mở miệng trước.
– Hyung!
– Ừ hyung đây.
– Thật sự hyung có hạnh phúc không? – YooChun làm vẻ mặt hết sức nghiêm trọng. mím môi mím lợi nói.
– Thằng nhóc này! Sao lại hỏi thế? Tất nhiên là hyung hạnh phúc chứ. – JaeJoong bật cười trước điệu bộ lo lắng của em.
Yoochun im lặng. Nó nhìn cậu. Ánh mắt dò xét.
– Thật chứ?
– Thật mà! Sao thế?
– Không sao. Em chỉ cảm thấy, thái độ gắt gỏng của Yunho hyung và thái độ cam chịu của hyung hôm qua, có vẻ như là việc tất nhiên…..vậy thôi.
– Không có mà! Em đừng lo. – JaeJoong mỉm cười nhẹ nhàng.
Nhưng, rất nhanh sau đó, cậu lại cúi gằm mặt xuống, cố che vẻ gượng gạo của mình, cậu vội vã đứng lên thu dọn chén đĩa. Thật không ngờ Yoochun lại tinh ý đến vậy.
– Hyung à!
Cậu giật mình, tí nữa là đánh rơi chiếc đĩa đang cầm trong tay.
– Gì thế em? Làm hyung giật mình! Hyung đang rửa chén mà.
– Em hỏi hyung này. Đêm qua, hyung với Yunho hyung…là hạnh phúc chứ.
– Em nói gì thế? Thật là….- mặt cậu đỏ bừng.
– Em hỏi thật đấy, hyung trả lời em đi! Có thật là Yunho hyung đối xử tốt với hyung, hyung thật sự hạnh phúc không? – Yoochun nắm vai, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Bối rối.
Thật lòng cậu cũng chẳng biết phải trả lời Yoochun như thế nào nữa. Nói có thì là nói dối, nói không thì cũng không hẳn là như thế. Đôi lúc, Yunho cũng làm cho cậu cảm thấy một chút ngọt ngào, một chút hạnh phúc. Chỉ một chút thôi, nhưng cũng là có.
– Ừm…có! – cậu gật mạnh đầu.
Yoochun không nói gì nữa. Mọi thứ chìm vào im lặng. Jaejoong cũng không biết nói gì. Không khí nặng nề bao trùm không gian.
Cuối cùng thì tận đến lúc Jaejoong đi học, cậu và Yoochun cũng không nói với nhau thêm câu nào nữa.
Cậu nhớ ánh mắt nó lúc đó.
Sững sờ.
Cay đắng.
Nhìn vào mắt nó, cậu hiểu.
Nó biết chuyện rồi.
Phải! Chắc chắn nó biết hết tất cả. Nó biết cuộc sống của cậu không hạnh phúc như cậu nói. Nó hiểu rằng cậu giấu nó. Và cậu cũng hiểu rằng nó thất vọng lắm. Thất vọng gì cậu không tin tưởng nó, không nói thật với nó.
Nhưng…
Buổi học căng thẳng cuối cùng cũng đã trôi qua.
Thoải mái vươn vai, cậu vui vẻ cười đùa, hoà vào dòng người đang đổ ra cổng với lũ bạn. Vừa về đến thì điện thoại trong nhà reo. Chắc tìm Yunho đây.
– Yoboseyo?!?
– Jaejoong à?
– Vâng! Ai thế ạ? – hơi bất ngờ nhưng cậu cũng nhanh chóng đáp lại
– Tôi! Yunho! Cho tôi số điện thoại của em. – YunHo nói gần như ra lệnh, nhưng nghe giọng lại có chút ngập ngừng.
– A..a.. – JaeJoong luống cuống – 0188 721 9400
– Được rồi! Ăn cơm chưa? hmm..mm…Em có còn đau không?
Cậu đỏ mặt.
Dù Yunho không đứng trước mặt cậu, nhưng khi nghe những lời ấy cậu vẫn cảm thấy ngượng. Xấu hổ quá!
– Ừm. Em mới về, vẫn chưa ăn. Em không sao. Anh ăn cơm chưa?
– Tôi ăn rồi. Em ăn cơm rồi đi ngủ đi!
Yunho cúp máy trước khi cậu kịp hỏi bất cứ thứ gì. Giọng hắn nghe có vẻ gấp gáp kì lạ, cậu cảm giác như hắn vừa lỡ lời, nói ra một điêu không nên nói nên ngượng vậy.
Khó hiểu.
Nhưng…
Ngọt ngào quá.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng YunHo có thể gọi về nhà, nói với cậu những câu nói quan tâm như thế.
Chưa bao giờ như thế…
JaeJoong chính thức bước vào thời điểm thi cử gấp rút bận rộn.
Bận đến mức, từ trường về nhà, chỉ nấu vội nấu vàng một tí cho ra dáng bữa cơm. Rồi cũng vội vàng ăn, vội vàng dọn dẹp. Rồi chúi mũi vào đống bài vở chất cao như núi. Một vài câu nói với Yunho và Yoochun cũng trở thành chuyện hiếm hoi, quý báu. Những bản vẽ phác hỏng vứt ngộn lên thành đống trong phòng, JaeJoong thậm chí còn không có thời gian dọn dẹp nó đi nữa.
Hiển nhiên, việc “sinh hoạt chăn gối” với Yunho cũng bị dẹp qua một bên. Và điều này làm Yunho phát cáu.
Hắn có thể chịu đựng những bữa cơm sơ sài, vội vã của cậu. Hắn cũng có thể chịu đựng việc cậu ở trường nhiều hơn ở nhà. Duy chỉ có chuyện này là hắn không chịu đựng được.
Ai đời vợ chồng mới cưới với nhau, cậu lại quyến rũ như thế, lượn qua lượn lại trước mắt hắn, mà hắn không làm gì được. Thử hỏi xem có ức không?
Hễ hắn định chạm tay vào cái cúc áo ngủ của cậu là y như rằng cậu cất giọng thảm thương: “ YunHo… YunHo à..mai em đi thi mà..có thể để tối mai không?”
Đã không biết bao nhiêu cái “Để mai…” ấy trôi qua….
Và tuần lễ thi cử kinh hoàng của Jaejoong chính thức kết thúc bằng câu “Rảnh nợ!”, khuyến mãi thêm một đêm thức trắng vì “chuyện ai cũng biết là chuyện gì đấy”. Thậm chí đến vài đêm sau, YunHo cũng không để cậu yên ổn hoàn toàn.
Chỉ khổ cho thằng nhóc YooChun, thi thoảng nửa đêm tỉnh dây đi uống nước hay đi giải quyết, nó sẽ nghe được những âm thanh rợn sống lưng…
– Arg…nữa..nữa..Yun..mạnh..
– JaeJoong… JaeJoong ahhhhh…
– Chậm…chậm.. đau mà..a..a..a..
Và khi vấn đề thi cử trôi qua, cũng là lúc Jaejoong đối diện với nỗi buồn tốt nghiệp.
Vậy là chấm dứt những năm “mài đũng quần” trên ghế nhà trường, chấm dứt thời học sinh sinh viên đầy mộng mơ, hoài bão.
Kim Jaejoong chính thức biến mất, nhường chỗ cho Jung Jaejoong – dâu hiền, vợ thảo…
Cuộc sống vợ chồng lúc này gần như là trọn vẹn, chỉ có hắn đi làm và cậu ở nhà nội trợ đợi cơm. Trước mắt JaeJoong chưa thể đi làm ngay vì còn đợi YunHo tìm cho chỗ làm tốt. JaeJoong thấy có chút gì đó rất đáng yêu, cái cuộc sống này đáng yêu, thật đấy…!
YunHo đã không còn quá tháo cậu nữa, đã có thể mỉm cười với cậu nhiều hơn. Hắn cũng thường xuyên về nhà ăn tối do cậu nấu nữa.
Chỉ có khi “trên giường” là đâu lại vào đấy…không lúc nào là để cậu yên cả. Nghĩ đến mà nhọc cả người!!!
Dạo này Jaejoong cảm thấy không khoẻ.
Thật sự là không khoẻ!
Cậu biếng ăn, nhìn thấy cái gì cũng ngán. Người thì lừ đà lừ đừ, lúc nào cũng muốn ngủ. Yoochun cứ gọi là lo sốt vó lên. Nó lăng xăng chạy qua chạy lại phòng cậu với phòng nó, miệng liên tục hỏi cậu thế nào. Nhìn cứ như một con lật đật. Thật sự rất là buồn cười.
Nhưng mà…Cũng có một chút không vui.
Yunho thật quá vô tâm!
Cậu bị như thế tính ra cũng tròn cả tháng trời, vậy mà Yunho vẫn chẳng mảy may hay biết. Hắn cứ bình thường đi đi về về một cách lãnh đạm. Cách mấy ngày lại đè cậu ra mà làm “chuyện ấy”, mặc cho cậu mệt nhừ cả người. Đôi khi van xin hắn…nhưng vô ích! Cậu còn lạ gì bản tính của hắn nữa…xin xỏ làm gì…tốn công thôi
Thậm chí, thấy cậu ngủ nhiều, hắn còn mắng cậu lười biếng. Vô tâm không chịu được! Nghĩ mà thấy tủi thân…
Lại thêm một tháng nữa trôi qua. Tình hình sức khoẻ của cậu càng ngày càng tệ. Dạo này da cứ xanh lét, Yoochun mỗi lần ngồi vào bàn ăn là gắp thức ăn vào chén cậu đến đầy ụ.
Nhìn phát ngán!
– Jaejoong hyung à, ăn thêm đi. – vừa nói Yoochun vừa gắp đồ ăn vào chén cậu.
– Ờ…
“ỌC”
Buồn nôn quá!
Chạy vội vào nhà tắm, Jaejoong nôn thốc nôn tháo trong ấy. Vừa bước ra được đã thấy ánh mắt dò xét của Yoochun, làm cậu chỉ muốn vào trong lại.
– Hyung à! Hay là…
Kì lạ!
Thật sự là rất kì lạ!
Chưa bao giờ Yunho lại cảm thấy kì lạ như hôm nay.
Căn nhà không có tiếng cười nói, đùa giỡn của Jaejoong với Yoochun. Cũng chẳng có ai chạy ra đón, chào hắn một tiếng. Chỉ có một Jaejoong đang ngồi ngẩn ngơ trên sô pha với khuôn mặt đỏ bừng, hai tay ôm chặt cái gôi dựa. Và một Yoochun ngồi cạnh bên, cười hềnh hệch, hai mắt híp tịt vào, hí hửng một cách bất bình thường.
– Có chuyện gì vậy? Sao không xem TV đi?
– A anh rể à, Jaejoong hyung dạo này thèm chua. – nó liếc mắt nhìn JaeJoong nham hiểm.
– Ờ… mua dâu tây mà ăn.
– Jaejoong hyung hay buồn nôn. – nó cao giọng hơn, phớt lờ hoàn toàn đi cái nhìn cầu khẩn của JaeJoong, cái lắc đầu sợ sệt…kiểu như nài nỉ “ YooChun à…. đừng nói nữa mà!”
– Mai em đưa Jaejoong đi khám thử xem có bệnh gì không! – hắn vẫn điềm nhiên tháo cái caravát ra khỏi cổ, không quay ra nhìn hai anh em kia.
– Khám rồi! Hyung ấy chẳng bệnh gì cả. – nó bụm miệng, cong gập người ra ghế sopha mà nói cho hết câu
Bực mình rồi đấy!
Từ nãy đến giờ hắn chẳng hiểu Yoochun đang nói cái gì với hắn nữa. Lòng vòng lảm nhảm ba cái chuyện không đầu không đuôi.
– Rốt cuộc là em muốn nói cái gì với hyung? – YunHo cau có
– Anh rể ngốc! Jaejoong hyung có mang rồi! – Yoochun gào lên.
– YooChun à.. – JaeJoong lí nhí, cúi gằm mặt vào cái gối ôm, hai tai đỏ bừng.
– JaeJoong… – cánh tay YunHo đang gỡ dở cúc áo bỗng khựng lại, hắn ngẩn ra nhìn vợ mình.
– Dạ… – JaeJoong nói nhỏ xíu.
– Qua đây tôi xem nào – hắn bước lại gần cậu, kéo tay cậu đứng lên.
– Ai da…không có gì mà – JaeJoong lắc đầu nguầy nguậy – không có gì đâu…
– Sao lại không sao? – hắn nạt nhẹ – mấy tháng rồi?
– Hai…hai tháng – cậu rụt rè giơ hai ngón tay lên, mặt mũi vẫn cúi gằm và đỏ tưng bừng.
Một khoảng lặng chậm chạp trôi qua. Tất cả dường như đều ngưng lại, JaeJoong dường như còn có thể đếm theo được tiếng kim đồng hồ đang tích tắc trên tường.
– Cảm ơn em… JaeJoong à, cảm ơn em – YunHo đột ngột kéo sát cậu lại ôm siết, thì thầm vào tai cậu. Bao nhiêu nỗi mệt mỏi bực dọc của một ngày đi làm đã tan biến sạch sẽ, hắn đang rất vui.
Cuối cùng JaeJoong cũng đã mang trong mình hình hài đứa con của hắn, vậy là hắn đã được làm cha, đã có thể trở thành một người chủ gia đình thực sự. Từ nay, hắn đã có một mầm sống nhỏ bé để chăm chút, thương yêu.
JaeJoong cũng thấy trong lòng mình hạnh phúc đến ngỡ ngàng, cậu chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng này, khi cậu thông báo cho chồng mình niềm vui của một người mẹ. Cậu càng không thể tưởng tượng ra điều đó với 1 người như YunHo. Bởi không thể hình dung được nếu biết chuyện, con người lạnh lùng, vô tâm như hắn sẽ phản ứng như thế nào.
Không vui mừng ra mặt thì cậu còn lường được, chứ nếu hắn mà không quan tâm, coi như không có gì xảy đến…hoặc tệ hơn, nhỡ hắn lại quát tháo cậu chuyện này…vì cậu không biết “kế hoạch” chẳng hạn…chắc JaeJoong phát khóc mất.
Nhưng thực ra lúc này, khi được YunHo ôm trọn trong vòng tay, JaeJoong cũng đã khóc rồi. Giọt nước mắt hạnh phúc cứ thế trào ra trên khoé mi, và JaeJoong cũng không bận tâm lau nó đi nữa. Cậu còn đang mải mê trong niềm vui to lớn, thiêng liêng này.
Nhưng, sực tỉnh ea, vòng ôm mạnh mẽ của JaeJoong phút chốc làm JaeJoong thấy bụng mình bị ép lại, cậu hoảng hốt đập đập vào cánh tay hắn:
– Anh! Đau con đấy!
– Ừm.. – YunHo mỉm cười, buông cậu ra, nhìn xuống cái bụng nhỏ của cậu thích thú.
– Gớm quá….có cảnh gì mùi mẫn thì lên phòng mà diễn riêng với nhau nhá Ở đây có trẻ em dưới 18 tuổi. – YooChun lên tiếng phá đám.
– Trật tự! – cả YunHo và JaeJoong đồng thanh quay sang YooChun mắng yêu nó
– Ok ok! em thua! – nó giơ tay lên đầu ra hiệu xin hàng – em về phòng đây, hai người tự do!
Và nó bỏ đi với nụ cười mãn nguyện trên môi.
JaeJoong hyung…! Thực sự hạnh phúc được rồi chứ….