"Y tiểu thư nói đúng. . ." Yusuke Miyazaki hậu tri hậu giác [1] nhìn Z, vẻ mặt sùng kính, "Giáo sư tiên sinh bác học như vậy, độc trong nguồn nước không chừng thật sự có thể. . ."
[1] Nói, thấy rồi mới hiểu.
"Không thể." Z không đợi hắn nói xong liền cự tuyệt, trên khuôn mặt anh tuấn không có một chút biểu cảm nào, "Tôi muốn rời khỏi đây, không đủ thời gian và sức lực để làm chuyện này, cho nên không thể."
Rời đi? Ở đây tổng cộng có bốn người, ngoại trừ bản thân Z, ánh mắt của ba người khác đều tập trung trên người hắn, nhưng hắn lại chỉ nhìn Vương Hiểu Thư, trong đôi mắt hẹp dài lóe ra một loại cảm xúc phức tạp có phần thâm ảo mà Vương Hiểu Thư không thể hiểu rõ.
"Hai người có thể tránh đi không? Tôi có lời muốn nói riêng với cô ấy." Z cũng không hi vọng Vương Hiểu Thư có thể tự hiểu được, cho nên hắn đuổi đi Y Ninh và Yusuke Miyazaki vẫn lưu luyến không rời, lần nữa khôi phục thế giới riêng của hai người.
Vương Hiểu Thư thấy bọn họ đi rồi, lập tức hỏi: "Anh phải đi? Chẳng lẽ thật sự là anh đầu độc?" Mặt cô tràn ngập vẻ không cam lòng, bởi vì một khi nguồn nước xảy ra vấn đề thì không thể ở lại Phân Tử, cho dù Z không ở đây cô cũng phải đi, nói không chừng cô còn gặp hắn trên đường, như vậy thì thật châm chọc.
Z cười "ha ha", khinh thường nói: "Tôi muốn giết bọn hắn cũng không cần thấy máu, còn cần đầu độc?"
". . . . ." Vương Hiểu Thư nâng tay che đi khóe miệng đang giật giật không ngừng, "Xin lỗi, là tôi suy nghĩ nhiều quá."
"Không xong." Z nhìn vào đồng hồ, cài khuy áo vào, vừa cài vừa cúi xuống nói, "Hiện tại tôi cười với em không có nghĩa là tôi không tức giận, có lẽ em không nhận ra, nhưng khi ở bên cạnh tôi em không khác gì vampire, tôi chính là người giúp em di động thuận tiện, còn em đói bụng thì cắn người cho đến khi ép khô tôi mới thôi, vậy mà còn ghét bỏ." Nói đến đây hắn dừng một chút, mày dài nhếch lên, vẻ mặt buồn bã, "Có lẽ, em rất chắc chắn có thể tìm được một người thay vị trí của tôi, cho nên em không hề lo lắng."
Hắn cài xong khuy áo rồi nhìn Vương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư cau mày khó xử làm hắn hơi do dự, nhưng hắn vẫn kiềm nén tiếp tục lời muốn nói: "Lần này tôi thật sự đi rồi, em không khẩn trương thì tôi sẽ không quan tâm nữa, tôi không bao giờ để em cắn, cũng không cần em lo lắng." Hắn thở dài, làm ra vẻ mặt vô cùng vui vẻ, "Hiện tại tôi đã chán em, không bao giờ đối tốt với em nữa, từ nay về sau em cũng như những người khác." Nói xong, hắn xoay người rời đi, Vương Hiểu Thư đứng tại chỗ không ngừng rơi nước mắt, chính cô cũng không biết vì sao mình vì lời nói của hắn mà thương tâm.
Rõ ràng. . . Rõ ràng cô nên vui vẻ, nhà khoa học điên giết người không chớp mắt, biến trăm triệu người thành đối thượng thí nghiệm cuối cùng không quấn quít lấy cô nữa, cô cuối cùng thoát khỏi ma trảo (nanh vuốt ma quỷ), cuối cùng có thể tiếp tục hoàn thành mục tiêu an toàn sống nốt quãng đời còn lại, nhưng vì sao cô lại cảm thấy khó chịu như vậy.
Vương Hiểu Thư khịt khịt mũi, ngừng khóc, sau một lúc lâu, chờ tới khi không nhịn được mà rơi lệ lần nữa, cô cầm vali xách tay Z để lại, rời khỏi phòng thí nghiệm, đi về phía phòng ở của cô tại Phân Tử.
Cô cúi đầu, không có tinh thần đi tới, không bao lâu sau một đôi giày cao gót trắng đập vào mắt cô, cô ngẩng đầu nhìn lên, là Y Ninh.
"Hắn thực sự đi?" Y Ninh nhíu mày hỏi.
Vương Hiểu Thư mặt không biểu cảm nói: "Hình như là vậy, việc này tôi không rõ lắm, cô muốn biết thì đến hỏi Miyazaki tiên sinh, hắn khẳng định biết có người rời khỏi đây hay không."
"Phân Tử đã bị phong tỏa, thống đốc Miyazaki muốn tìm ra người đầu độc, nếu hắn muốn đi cửa chính thì không thể được." Y Ninh khẳng định.
"Phải không?" Vương Hiểu Thư bĩu môi, vòng qua ả muốn rời đi, lại bị ả kéo tay lại.
Y Ninh vẻ mặt thành khẩn nhìn cô: "Còn giận tôi? Chúng ta không phải là bạn tốt sao? Tôi biết mình làm cậu tổn thương, tôi cam đoan về sau sẽ không bao giờ làm vậy nữa, cậu tha thứ tôi một lần được không? Ngay bây giờ, xin cậu đấy."
". . . . ." Nếu không phải kỹ thuật diễn của Y Ninh rất tốt thì có lẽ ả thật sự muốn làm lành với Vương Hiểu Thư, ánh mắt ả nhìn Vương Hiểu Thư vô cùng chân thành, nhưng đáng tiếc Vương Hiểu Thư là người đã xem nguyên tác, tuy rằng đối với một số tình tiết không được viết rõ ràng thì kiến thức nửa vời, nhưng thân là "Vương bánh bao", cô vẫn không có cách nào mở rộng cửa lòng với Y Ninh, "Tôi không giận cô." Vương Hiểu Thư cũng làm ra vẻ mặt thành khẩn, "Nhưng thân thể tôi không thoải mái, muốn về nghỉ ngơi."
"A?" Y Ninh nhếch mày, không nói về việc này nữa, đổi đề tài, "Mấy ngày sau Âu Dương sẽ tới đón cậu."
"Hắn muốn tới đây?" Vương Hiểu Thư nhíu mày, "Hắn không đến cùng cô, chẳng lẽ không phải không cần tìm tôi nữa sao?"
Y Ninh nháy mắt mấy cái: "Là chúng ta gặp nguy hiểm nên lạc nhau, cậu là đại tiểu thư của Lượng Tử, hắn tới đây chính là vì muốn tìm cậu về, tìm không thấy cậu hắn cũng không thể về báo cáo kết quả với Vương thống đốc, hắn làm sao có thể không tìm cậu chứ?"
Vương Hiểu Thư làm bộ cười cười: "Ừm, tôi đã biết, cám ơn cô nhắc nhở."
"Không có gì, chúng ta là chị em tốt." Y Ninh giữ chặt tay cô, cười nói, "Về sau tôi sẽ giữ khoảng cách với Âu Dương, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không giành hắn với cậu, sai lầm phạm một lần sẽ không tái phạm lần hai." Ả cam đoan.
"Ha ha." Vương Hiểu Thư cười nhạt, "Cô cũng nói, chúng ta là chị em tốt, tôi đã nghĩ thông, hai người là thật tâm yêu nhau, tôi đây sẽ thành toàn, so với níu kéo một người đàn ông không thương tôi, tôi càng hi vọng có thêm hai người bạn."
Y Ninh sửng sốt, có chút không biết làm sao, Vương Hiểu Thư lập tức kéo tay lại, cáo biệt rời đi, không đi được vài bước Y Ninh liền đuổi theo: "Đợi chút Hiểu Thư." Ả giữ cổ tay Vương Hiểu Thư, chần chừ một chút, nhỏ giọng hỏi, "Ừm, cậu cùng vị giáo sư kia quen biết sao?"
". . . . ."
"Cậu biết tên của hắn không? Hắn thật sự đi à? Cửa chính không cho người rời đi, hắn đi từ chỗ nào?"
". . . . ."
"Hiểu Thư?"
Vương Hiểu Thư mặt không biểu cảm kéo cổ tay mình về, nhìn chằm chằm vào mắt ả, gằn từng chữ: "Tôi và hắn, không quen biết chút nào. Cô muốn biết cái gì thì hỏi Yusuke Miyazaki, hiện tại đầu tôi rất đau, muốn đi nghỉ ngơi." Cô nói xong liền bước đi, không để cho Y Ninh có cơ hội hỏi tiếp.
Y Ninh đăm chiêu nhìn bóng lưng của cô, tóc xõa đen thật dài, giây lát sau lại chạy tới hướng phòng thí nghiệm.
Vương Hiểu Thư lúc về phòng liền giấu vali Z đưa đi, sau đó bắt đầu trù tính hành trình rời khỏi Phân Tử, nghĩ đến điều này, bóng dáng Z lại lúc ẩn lúc hiện trong đầu cô, làm cô nhức đầu hoa mắt muốn khóc, cô thật sự không nhịn được, lại tiếp tục khóc. Vương Hiểu Tư nhào lên giường, vùi đầu trong chăn rơi nước mắt, cũng không nghe thấy tiếng mở cửa rất nhỏ.
Chờ tới khi cô phát hiện có người vào phòng, người kia đã ngồi bên cạnh cô rồi.
"Tại sao lại là anh?" Hai mắt Vương Hiểu Thư đẫm lệ mông lung nhìn người xốc chăn của cô lên, giọng mũi rất nặng hỏi, "Không phải anh đi rồi sao?"
Vẻ mặt Z vô cùng lạnh lùng, hắn hờ hững nói: "Tôi không nói là đi hôm nay. Tôi chỉ nói muốn rời đi, lại không nói hôm nay sẽ đi."
Vương Hiểu Thư ngây ngốc nhìn hắn, cô mê mang suy nghĩ một lúc lâu giống như lời hắn nói là thiên thư [2], cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ gật đầu tỏ vẻ mình biết rồi im lặng hai giây, bắt lấy hai cánh tay của hắn mà cấu véo như muốn trả thù, móng tay gần như đâm vào thịt hắn, nhưng hắn ngay cả mày cũng không nhíu, ánh mắt bình tĩnh sắc bén nhìn cô.
[2] Thứ sách viết chữ khó đọc hoặc khó hiểu.
"Anh nói tôi là vampire?" Vương Hiểu Thư dùng ánh mắt lên án nhìn hắn, "Còn hình tôi giống như băng vệ sinh?" Giọng nói của cô có phần rối rắm, "Vậy anh còn đáng thương hơn vampire, ít nhất vampire còn có thể máu lạnh, nhưng còn anh? Hiện tại anh còn sống, ngoại trừ một cái xác thì còn có gì?" Cô khó hiểu hỏi, "Vì sao anh nhất định phải phí sức nghiên cứu thứ không có kết quả tốt này? Biến mọi người thành như vậy, khiến thế giới trở nên tồi tệ đến vậy, một mình anh cô độc còn sống, đây là mục đích của anh?"
Z suy nghĩ vấn đề của cô, hắn im lặng một lúc, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi không nhàm chán đến mức muốn thay đổi thế giới không thể cứu vớt này, ngược lại, tôi muốn sáng tạo thế giới mới của mình."
". . . Thật sự là lý tưởng cao cả." Mầm bệnh trong hiện thực không dễ thương chút nào, mi có biết hay không!
Z giống như nghe không hiểu ý của Vương Hiểu Thư, mỉm cười, ngay cả ánh mắt cũng nhu hòa, ra sức duy trì mặt nạ lạnh lùng, tâm tình tốt nhếch miệng lên, sự vui vẻ vì cô khóc vì hắn rời khỏi bị đè nén nay được phóng thích: "Ừm, sáng tạo một thế giới mới, chỉ để người trong lòng sống trong thế giới của tôi, có lẽ chính là cảm giác này."