Zombie Mẹ Kế

Chương 53: Chương 53




"Hiểu Thư?" Vương Kiệt thấy Vương Hiểu Thư lạnh nhạt không có động tác gì, không khỏi nhăn mày, nghiêm túc lặp lại yêu cầu của hắn một lần, "Nhanh chút, đến bên cạnh ba ba!"

Có phải còn thiếu một câu ba ba yêu con hay không? ^_^ Vương Hiểu Thư liếc mắt nhìn hắn, chậc một tiếng nói: "Đi qua để bị ông giết chết sao?"

Vương Kiệt chợt ngẩn ra, không thể tin được nhìn cô, hai tay bắt đầu run run, che ngực giống như khí huyết công tâm, một bộ không thể thừa nhận: "Con có ý gì?!"

"Nếu ông nghe không rõ, tôi sẽ lặp lại một lần." Vương Hiểu Thư thản nhiên nói.

Z vẫn nhếch môi, duy trì nụ cười đầy sức quyến rũ này, mặt mày mang theo sự tự tin và ngạo mạn khi bày mưu nghĩ kế, hắn nhàn nhã đi đến một bên tựa vào thân cây, hơi thở vô cùng hòa ái dịu dàng, nhưng như thế nào cũng không cảm thấy thiện ý.

"Vương thống đốc, hiện tại ngài biết tôi không gạt ngài rồi chứ?" Lúc này Y Ninh bỗng nhảy ra, nhưng nếu đứng ở vị trí của ả thì nói những lời này cũng không đáng trách, cho dù là Vương Hiểu Thư cũng không thể nói gì ả, dù sao tại tận thế, gặp việc gì thì mọi người đều nghĩ cho bản thân trước tiên.

Vương Kiệt thất vọng nhìn Vương Hiểu Thư: "Con làm ba ba rất đau lòng."

Vương Hiểu Thư không sao cả nhếch miệng: "Người đàn ông mà tôi sùng bái từng nói một câu, tôi luôn luôn ghi nhớ trong lòng, hắn nói thế này: tôi không muốn làm bạn đau lòng, nhưng lại càng không muốn bạn thương tổn trái tim của tôi."

Z nghe xong lời này bỗng xen mồn hỏi: "Người đàn ông em sùng bái? Ai?"

Vương Hiểu Thư trả lời: "Trần Đạo Minh a." [1]

[1] Một diễn viên Trung Quốc.

"Đó là ai, người chết sao?"

". . . . ." Vì sao bỗng nhiên có một loại kích động muốn bóp chết hắn.

"Đủ." Vương Kiệt cắn răng nở nụ cười, "Tốt lắm, đã như vậy, tất cả mọi người không cần cố kị gì nữa."

"Vương thống đốc." Giải An Quân bày ra vẻ chính nghĩa lẫm liệt, "Ngài đừng vội, Vương tiểu thư có lẽ chỉ là nhất thời hồ đồ."

"Con người sẽ thay đổi." Y Ninh nhếch miệng cười lạnh, "Cho dù là dây dưa cũng sẽ mọc dài." [2]

[2] Dây dưa ở đây là dây ở dưa hấu khi trồng, thường bò giữa hai bụi dưa.

Vương Kiệt có thâm ý nhìn ả một cái, ả liền nhíu mày lại, rời mắt rồi im lặng.

Vương Kiệt nhếch miệng, ánh mắt một lần nữa dừng ở người Vương Hiểu Thư, giống như nhìn một người khác qua cô, giây lát sau nói: "Quên đi, không ai có nghĩa vụ cứu một người trầm mê trong bóng tối khỏi nước sôi lửa bỏng."

"Con người sẽ thay đổi, thật sự, Vương Hiểu Thư sâu sắc tán thành những lời này, cô cảm thấy hiện tại mình thay đổi, nhìn những người này, cô có một loại kích động mãnh liệt muốn giết chết bọn họ.

Sắc mặt Giải An Quân rất khó coi, hắn nhếch môi đứng ở góc chết giữa đám người, ngẫu nhiên nhìn Z một cái, trông có vẻ vô cùng mâu thuẫn.

Z nghe xong lời nói của Vương Kiệt, bước đến bên cạnh Vương Hiểu Thư, nho nhã lễ độ hỏi: "Tôi có thể bắt đầu chưa?"

Vương Hiểu Thư thực ra rất hiếu kỳ người cần "Dùng tình cảm" mà Z nói là ai, sự tình đã đến nước này, người kia cũng nên hiện thân rồi. Cô nghi hoặc nhìn về phía Z cầu giải thích.

Z vô cùng thuận theo mỉm cười bắt đầu giải thích nghi ngờ cho cô, nhưng trước đó, hắn bày ra một nan đề lớn cho đám người đối diện.

Ngón tay thon dài trắng nõn chạm vào màn hình máy tính, điều này cho thấy hắn đang chuẩn bị hành động, nhưng đám người đối diện tuy cầm súng, nhưng cùng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thùng, bọn họ đã sinh ra thói quen sợ hãi Z.

Bọn họ sợ hãi là cần thiết, Z nhanh chóng kết thúc thao tác máy tính, dắt Vương Hiểu Thư lui về phía sau vài bước, áo dài trắng nhẹ nhàng bay theo gió, dần dần quy về bình tĩnh.

Nhưng mà, sau khi nó quy về bình tĩnh, rung chuyển lớn hơn đã xuất hiện.

Vẻn vẹn một cây cầu bị vật thể không rõ phá hủy từ dưới lên trên, bụi mù quấn quanh bùn đất và đá vụn quấy nhiễu hình ảnh, Vương Hiểu Thư đã đứng ở phạm vi an toàn cùng Z, lần đầu tiên cảm nhận được vô cùng rõ ràng, người đàn ông bên cạnh cô là một thiên tài.

Lần đầu tiên cô phát hiện, Z thật sự là thiên tài siêu cấp có những gien hoàn mỹ nhất trên địa cầu.

Cô rời mắt đến trên người hắn, hắn mỉm cười nhìn chằm chằm người máy màu bạc dần dần hiện lên trong bụi mù, đắc ý quay đầu hỏi cô: "Thế nào? Tuy rằng chỉ dành chút thời gian, nhưng hiệu quả có vẻ không tệ."

"Chỉ" dành chút thời gian?

Vương Hiểu Thư bội phục sát đất, tất nhiên sẽ không nói không tốt, phản ứng của cô làm Z vô cùng hài lòng, hắn nhìn người máy chiến sĩ mà mình thiết kế vững vàng đứng trên mặt đất, sau khi đứng vững thì dù là tạo hình hay độ cao đều là vô cùng. . .

"Megatron sao?" Vương Hiểu Thư ngạc nhiên hỏi.

Khóe miệng Z giật giật, thề thốt phủ nhận: "Đó là cái gì? Chưa từng nghe qua."

"Đừng đùa, đây quả thực là giống như đúc, anh làm theo hình dáng của Megatron phải không? Không thể ngờ rằng anh còn xem Transformers!" Vương Hiểu Thư dường như có phần sai trọng điểm, dù sao đám người đứng đối diện người máy đã hoàn toàn choáng váng, chạy không dám chạy, ra tay lại càng không dám, bọn họ giống như thấy được tương lai của mình, có chút hối hận vì sao lại làm chuyện điên rồ cùng Giải An Quân.

Z không hề muốn thảo luận vấn đề này cùng Vương Hiểu Thư, tại sao hắn phải thừa nhận chuyện nhàm chán như vậy, tuy rằng. . . Không, không có tuy rằng.

Z tiến lên vài bước, lướt qua người máy đứng phía trước nó, chiến sĩ màu bạc cung kính đứng thẳng, một giọng nam điện tử trầm thấp vang lên: "Xin chào, tiên sinh."

"Bé ngoan." Z sờ sờ. . . chân người máy, cười cong mắt nhìn chằm chằm đám người Giải An Quân, "Còn chưa thấy phát minh mới của tôi đúng không? Tôi đặc biệt để nó đi ra cho các người nhìn xem, các người có đề nghị gì muốn nói không?" Hắn ngừng lại một chút, bỗng nói, "Tiêu phó thống đốc, nếu anh còn muốn giữ lại mệnh để nhìn em gái của mình thì đi lại đi."

Từ đầu đến cuối Tiêu Trà đều không mở miệng, im lặng đến mức kỳ quái, điểm này những người khác không nhận thấy được, bởi vì cảm giác tồn tại của Z quá mạnh mẽ, hắn vừa ra thì mọi người rất khó rời lực chú ý đến những người khác.

Một câu này của Z, trực tiếp đưa Tiêu Trà lên đầu sóng ngọn gió, mọi người vốn tưởng đó là kế ly gián của Z, nào biết hắn chẳng những ly gián, còn ly gián thành công rồi.

Tiêu Trà không nói một tiếng, nhanh chóng đi tới sau người máy, đứng sóng vai cùng Vương Hiểu Thư, khiến cho Vương Hiểu Thư có phần không tiếp thụ được.

"Đây là. . .? Khóe miệng cô run run hỏi.

Z dịu dàng nói: "Tiêu phó thống đốc là người thức thời, đã mất đi anh trai, sẽ không thể lại mất đi em gái yêu quý nữa, tuy rằng hắn còn có một em gái khác, nhưng vị tiểu thư kia hiện tại đang ở. . ." Hắn nhìn Giải An Quân, ánh mắt sâu kín đầy sức quyến rũ, "Tại Ly Tử, tôi nói đúng không, X?"

"X?" Yusuke Miyazaki nhíu mày phát ra nghi vấn, không dấu vết kéo ra khoảng cách với Giải An Quân.

Thân thể của Giải An Quân là một khuyết điểm lớn, hắn không có thể năng để chống lại Z, chỉ có thể dựa vào chỉ số thông minh, loại trạng thái này nên đứng ở sau bức màn cách đó ngàn dặm, nhưng vì tính mạng của Nhạc Đào Lương, hắn không thể không đi lên con đường hiện tại.

Giải An Quân nhìn Z, cố chịu đựng dụng cụ khống chế đang không ngừng phá hủy lý trí của hắn, mở to đôi mắt đầy tơ máu, gian nan đi về phía trước: "Anh cho là như vậy thì tôi không có sức phản kháng nữa?"

"Có lẽ anh khá để ý an nguy của vị Nhạc tiểu thư ở Lượng Tử." Z nhìn lướt qua Tiêu Trà một cái.

Tiêu Trà nhận được tin tức, không có cảm xúc gì nói: "Nhã Nhã sẽ làm tốt chuyện anh yêu cầu, đến lúc đó xin anh hãy tuân thủ lời hứa."

"Tôi sẽ." Z dõng dạc nói, "Cho đến bây giờ tôi chưa từng nói một làm hai."

Vương Hiểu Thư rất muốn "Phi" một tiếng, nhưng cuộc đời này có lẽ cô cũng không có cơ hội, bởi vì đối tượng mà cô muốn châm chọc thật sự quá mạnh. . .

Giải An Quân là người thông minh, tất nhiên sẽ không thể không nghe hiểu lời này, hắn kinh ngạc hỏi: "Các người làm gì Tiểu Nhạc?!"

Y Ninh tiến lên vài bước đỡ Giải An Quân đang lảo đảo, Yusuke Miyazaki và Vương Kiệt nhìn nhau ra hiệu, lặng lẽ kéo ra khoảng cách với bọn họ, tìm kiếm con đường thích hợp để thoát khỏi nguy hiểm.

"Anh sắp được đoàn tụ với Y rồi." Z vô cùng xấu xa cười rộ lên, "Đương nhiên, là ở dưới đất."

Giải An Quân chợt ngẩn ra, giống như nhất thời không tiếp thụ được đả kích lớn như vậy, nhưng lúc này Vương Kiệt và Yusuke Miyazaki lại tiếp tục cho hắn sự đả kích lớn hơn, bọn họ. . . chạy thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.