Âu Dương khiếp sợ nhìn Y Ninh đang trợn tròn mắt dưới đất, sắc mặt trắng bệch xông tới, hắn ôm ả lên, khẩn trương đến mức nói không lưu loát.
"Y Ninh, Y Ninh, em làm sao vậy Y Ninh? Anh đang nói với em này! Em trả lời anh đi! Em làm sao vậy?!" Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Vương Hiểu Thư, sắc mặt âm trầm, "Cô làm gì Y Ninh!?"
"Hả?" Vương Hiểu Thư mờ mịt nhìn hắn, "Đâu liên quan tới tôi? Đại ca, nói lung tung tôi kiện anh tội phỉ báng."
Âu Dương oán hận nghiến răng: "Cô hận tôi cũng được, là tôi có lỗi với cô, tôi không có nửa câu oán hận, nhưng vì sao cô phải làm vậy với Y Ninh? Cô ấy đã đồng ý sẽ rời đi, cô ấy còn trẻ tuổi như vậy, cô ấy còn. . ." Hắn hạ giọng, giống như suy sụp tinh thần, "Cô ấy còn chưa gả cho tôi." Hình như ngay cả nước mắt hắn cũng rơi ra rồi.
. . . Thật sự là nằm cũng trúng đạn a, Vương Hiểu Thư đau đầu vỗ trán: "Tôi vừa đuổi kịp cô ấy mọi người liền qua, tôi muốn làm gì cũng không có thời gian, anh biết rõ thì hẵng nói được không? Nhiều người đang nghe đấy, anh nên chú ý chỉ số thông minh của mình một chút đi."
Âu Dương bị lời này đả kích, bộ dáng cứng đờ như hóa đá của Y Ninh khiến lòng hắn rối loạn, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ số thông minh của tôi thế nào không cần cô quan tâm, cô quản tốt chính mình là được, nơi này người có động cơ hại Y Ninh chỉ có cô, đi tới trước cũng là cô, cô còn nói xạo?" Hắn cúi đầu cẩn thận kiểm tra người Y Ninh, trợn mắt, "Vết kim?!"
Đi theo đến có bốn người, tất cả bọn họ đều là thuộc hạ của Âu Dương, tuy rằng Vương Hiểu Thư là con gái thống đốc, nhưng bình thường người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ là Âu Dương, cũng xem như là thân tín của hắn, cho nên lúc này tất cả đều hướng về Âu Dương.
Bọn họ nghe được lời nói của Âu Dương, tất cả đều vây quanh, sau khi thấy trên cổ Y Ninh có dấu kim hồng hồng, tất cả đều nhìn về phía Vương Hiểu Thư, ánh mắt chất vấn.
Biểu cảm của Vương Hiểu Thư thay đổi ba lần, từ mờ mịt đến không biết nói gì, lại đến 囧, biểu đạt hoàn mỹ sự lo lắng cho chỉ số thông minh của bọn họ, có thể nói là vô cùng đặc sắc, kĩ thuật diễn thật tốt.
Z đã trở lại phòng thí nghiệm, thông qua camera mini ở rừng cây nhìn thấy một màn như vậy, cảm thấy hình như mình gây trở ngại, mặt trắng bệch vài giây, suy nghĩ một chút, ấn xuống mấy núi điều khiển trên bàn, lựa chọn bình thủy tinh đã mất đi giá trị thí nghiệm dưới hầm, bình thủy tinh di chuyển từ dưới đất lên theo thang máy, tới vị trí vô cùng gần với chỗ bọn Vương Hiểu Thư.
Z ấn xuống phím mở khóa, tất cả bình thủy tinh được mở ra, một đám người đã hóa thành zombie trèo lên, đi về phía có hơi thở của người sống.
Z cầm kính, dụi dụi mắt rồi đeo lại, một tay chống đầu chán ngán nhìn lũ zombie đang tới gần chỗ Vương Hiểu Thư, có phần không chắc chắn liệu cô có thể kiên trì đến khi "cứu binh" tới hay không, bởi vì Âu Dương hình như muốn ra tay. . . Chậc, đứa trẻ lì lợm thật khó chiều.
"Cô thật độc ác!" Âu Dương tức giận đến đỏ mắt, hắn đặt Y Ninh sang một bên, cẩn thận để ả dựa vào tường, sau khi chắc chắn, hung dữ đi tới trước Vương Hiểu Thư, lạnh lùng nói, "Hôm nay tôi sẽ báo thù cho Y Ninh!"
Vương Hiểu Thư ngạc nhiên nhìn Âu Dương, cả mắt cả miệng đều mở to hết sức, cô hoàn toàn xác định tên này đã mất đi lý trí, chính là bộ dáng đế quốc tóc vàng mắt xanh tổng tiến công, khỏi nói căm hận đến mức nào.
"Không làm chính là không làm, tôi tuyệt đối sẽ không chịu tiếng xấu thay người khác." Vương Hiểu Thư không chịu thua trừng mắt lại, không yếu thế chút nào.
Âu Dương hơi hoảng hốt, Vương Hiểu Thư như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, cô quá quật cường, ánh mắt kiên định kia khiến hắn cảm thấy mình thật sự hiểu lầm cô, vì thế hắn khó khăn bình tĩnh lại, ẩn nhẫn hỏi: "Vậy cô giải thích một chút, quần áo trên người cô là có chuyện gì xảy ra, nếu không là cô làm thì lỗ kim kia tới từ đâu, cô mặc áo dài trắng, thứ này theo trí nhớ của tôi, giống như. . ." Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói thẳng, "Hình như là người kia thường mặc."
Người kia. . . Ngay cả tên cũng không dám nói, coi hắn là Voldemort sao?
Vương Hiểu Thư tất nhiên biết Âu Dương nói giáo sư thiên tài Z, Âu Dương có thể làm tới chức đội trưởng trong căn cứ lớn như vậy cũng không phải không đúng, hắn đã đoán đúng rồi.
"Áo dài trắng cũng không phải chỉ có một người mặc, thứ này thật phổ biến, cho dù ở căn cứ của chúng ta, người nghiên cứu cũng mặc như vậy." Vương Hiểu Thư lạnh lùng phản bác, nghe qua không hề có sức thuyết phục.
Nhưng thuyết phục hay không cũng không quan trọng, giáo sư Z sau khi gây trở ngại xong đã phái tới một đám "cứu binh" đặc biệt để bù lại sai sót, trực tiếp ngắt lời của đám đồng bào căn cứ Lương Tử.
"Không tốt, có biến!" Bọn thuộc hạ của Âu Dương đều đề phòng giơ súng lên, yên tĩnh nghe động tĩnh xung quanh, tiếng bước chân lúc này ngày càng gần.
Âu Dương nhíu mày, nhìn thoáng qua Vương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư lạnh lùng nhìn hắn, hắn bất đắc dĩ, đành phải cúi người xuống ôm Y Ninh, trầm giọng nói: "Rời khỏi đây trước, có cái gì đợi an toàn rồi nói sau."
Lúc này có chút bộ dáng của đội trưởng, Vương Hiểu Thư giật giật khóe miệng, đứng đằng sau bọn họ làm kẻ yếu.
Không có cách nào, súng của cô đã bị Z lấy đi, hiện tại ngoại trừ có dung dịch thì cô không có đồ phòng thân gì cả, nhưng đối mặt với zombie, dung dịch này còn hữu dụng hơn vũ khí lạnh.
Trong nguyên tác, Y Ninh bởi vì chiếm được bình dung dịch nhỏ mà thành cứu thế chủ của toàn bộ nhân loại, tất cả mọi người sùng bái ả, cảm thấy ả là thần cứu vớt muôn dân mà trời phái xuống, dù sao nguyên nhân zombie không công kích ả ngoại trừ Vương Kiệt thì không có ai biết, mà Vương Kiệt lại sợ việc mình tư tàng bảo vật bị phát hiện sẽ mất chức thống đốc bang, cho nên đến chết cũng không nói ra, xem như là tự làm tự chịu.
Hiện tại, loại vinh hạnh đặc biệt này bị Vương Hiểu Thư chiếm được, nhưng cô không hề muốn trở nên nổi bật giống Y Ninh, cho nên cô nắm chặt áo dài trắng trên người, đi cách xa đội ngũ, ra sức giữ khoảng cách với zombie, không để mọi người thấy chúng nó né tránh cô.
Đợt zombie này vừa được thả ra từ phòng thí nghiệm, xem như "tươi mới", cũng giống như vampire sơ sinh, so với những zombie khác càng mạnh hơn, chỉ số thông minh rất cao.
Mấy người Âu Dương cùng đi về một hướng, đám zombie kia từ bốn phương tám hướng đi tới, bọn họ ra sức dùng súng bắn nổ đầu chúng nó, nhưng bởi vì số lượng quá nhiều, trong năm sức chiến đấu một cái còn ôm Y Ninh, cho nên tình huống không được tốt lắm.
Z hai tay chống cằm, nhíu mày nhìn hình ảnh từ camera, tầm mắt tập trung trên người tên Âu Dương dù làm gì cũng không chịu buông Y Ninh, cười lạnh. Ân ái như vậy, sao không nằm dưới đất làm tình luôn đi, còn giãy giụa cái gì?
Z đứng lên, bước đi ra ngoài, đi ngang qua một chiếc tủ màu trắng thì dừng lại, mở tủ ra chọn lựa vũ khí cao cấp trong đó, tất cả đều là vũ khí mà những người sống sót tha thiết mơ ước, đối với hắn lại không là gì cả.
Dù sao chỉ cần có vật liệu, Z hoàn toàn có thể chế tạo ra thứ hắn cần, vũ khí cũng nằm trong số đó.
Cuối cùng, Z chọn một thanh súng lục màu bạc đặc chế, ung dung lấy ra ống nghiệm dung dịch đặc chế, cầm súng trong tay, nắm lấy nó đẩy cửa mà ra. Gió nhẹ thổi bay áo của hắn, chiếc áo dài trắng không có một hạt bụi nào, ngay cả một nếp nhăn cũng không có.