Zombie Mẹ Kế

Chương 51: Chương 51: Chuongw 51




Vương Hiểu Thư nhìn Z giải phẫu cổ tay giống như tối hôm qua, băng vải đã đổi, hắn rất thành thạo trong việc chiếu cố bản thân, cũng giảm đi sự lo lắng của cô, chỉ là. . . Cô phiền chán nhìn ngọn đèn chói lọi, gần như là ở ngoài trời, không chỗ nào không nói cho cô hiện tại là ban ngày, haiz, thật phiền!

"Sao vậy?" Z nhếch miệng nhìn cô, "Có vẻ em không quá cao hứng? Em không thích?"

Vương Hiểu Thư vội nói: "Đương nhiên không phải, em rất thích!" Cô ngồi bên cạnh hắn, nhìn mảnh đất, "Việt quất ăn rất ngon, nhưng mà rất khó chăm sóc, anh chắc chắn có thể trồng ra việt quất?"

Z không trả lời vấn đề của cô, ngược lại nắm cằm cạy mở môi cô, kỹ càng hôn, hai người chậm rãi đứng lên, tựa vào bức tường phía sau.

Vương Hiểu Thư nhẹ nhàng ôm eo hắn, hắn thật sự rất rõ tâm tư của cô, chẳng lẽ dục hỏa trong mắt cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

Giống như cảm giác được sự nghi hoặc của cô, Z hừ nhẹ một tiếng nâng cằm cô lên, mút vào đầu lưỡi của cô, dùng đùi cọ vào chỗ cô mẫn cảm nhất: "Tôi đã thấy ánh mắt này của em rất nhiều lần, cả đời đều không quên được."

Vương Hiểu Thư mơ màng nhắm mắt lại, cảm giác được ngực bị hắn xoa nhẹ, áo ngực bị hắn đẩy ra cách quần áo, thủ pháp này chuyên nghiệp giống như làm phẫu thuật, khiến cho cô cảm thấy nao nao.

Cô không tự chủ quấn lấy Z như một con rắn, cởi bỏ khuy áo cổ sơmi trắng rồi tiếp tục cởi xuống phía dưới, rút áo sơmi ra khỏi quần tây màu đen, kề vào tai hắn nhẹ giọng nói: "Thân ái, em muốn anh."

Tay băng bó của Z buông xuống, chống vào tường, hơi thở dốc nói: "Vậy thì cởi thắt lưng đi."

Vương Hiểu Thư đỏ mặt gục đầu xuống, nhìn chỗ hơi hở ra dưới quần tây đen, lỗ tai nóng vô cùng, nhưng vẫn thuận theo chủ tâm và yêu cầu của hắn, nhẹ nhàng cởi thắt lưng, kéo khóa xuống, cởi quần dài màu đen của hắn ra.

Z hôn hôn khóe môi cô: "Chính em đặt nó vào."

Vương Hiểu Thư nghe vậy lập tức nhìn về phía hắn, vẻ mặt kinh ngạc và quẫn bách: ". . . Anh đùa sao?"

Z cười quỷ súc [1] nhìn cô: "Em nói xem?" Hắn lắc lắc tay băng bó, "Tôi bị thương, nhưng em muốn thì tôi rất thích ý cho em, nhưng em phải giúp đỡ một chút." Hắn ái muội nói, "Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, việc này thật hợp lý."

[1] Quỷ súc: Tâm lý biến thái có khuynh hướng thích ngược.

Vương Hiểu Thư nín thở quay đầu đi, còn chưa rối rắm xong đã bị hắn nắm tay đặt lên trên, chỉ nghe hắn thấp giọng nói: "Cũng không phải lần đầu tiên." Hắn tiến đến cắn vành tai cô, cô chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ cả người tê dại, ngón tay không tự chủ di chuyển hai lần.

"Cứ như vậy, tự bỏ vào đi." Hắn nhẫn nại dạy.

Vương Hiểu Thư có chỗ nào cần hắn dạy? Cô chỉ là hơi ngượng ngùng, nhưng hiện tại đã đến bước này, cũng không phải chưa từng chủ động, cắn răng không thèm đếm xỉa, kéo xuống tầng che chắn cuối cùng ở nơi đó của hắn, nắm thứ thô sáp đưa vào giữa hai chân mình: "Kề sát vào." Cô nũng nịu nói, mang theo sự mềm mại đáng yêu và hờn dỗi, ôm eo hắn để hắn dán vào người mình, nơi riêng tư của hai người sát vào nhau, hắn giúp cô xốc váy lên, đẩy quần lót ra, vậy mà cô còn chưa vào được.

"Thật sự là ngốc chết." Z cười nhạo hừ nhẹ một tiếng, lật người cô lại đè vào tường, từ phía sau tiến vào cô, mới vừa vào liền nghe thấy cô kêu "Á!" một tiếng, thuận thế nắm lấy ngực cô, tiến vào áo sơmi nhẹ nhàng chơi đùa phần mềm mại.

". . . Ừm. . ." Hai tay Vương Hiểu Thư vô lực chống trên vách tường, chỉ chốc lát đã bị hắn kéo tay qua, cô bị ép đứng ngửa ra sau, mơ màng từ từ nhắm mắt lay động theo động tác của hắn, tiếng rên rỉ đứt quãng giống như hạt châu nẩy trên mâm ngọc, một trận lửa nóng thiêu cháy thân thể cô.

"Chờ một chút." Vương Hiểu Thư cố mở mắt ra, đèn huỳnh quang chói lọi làm cô cảm thấy không khỏe, cô nói dứt quãng, "Ừm. . . Đổi, đổi chỗ khác, rất, rất sáng. . . Á!"

Z chậm dần động tác, con ngươi che kín tơ máu cũng không nhìn cô, hắn ôm chặt cô, đôi mắt dường như không có tiêu cự, nhưng đầu óc của hắn lại phản ứng rất nhanh, nghe theo đề nghị của Vương Hiểu Thư, lật người cô ôm cô ra khỏi khu vườn thí nghiệm, trực tiếp rẽ vào kho hàng bên cạnh.

Kho hàng tối tăm khô ráo có rèm cửa sổ thật dày, hoàn toàn không thấy một chút ánh sáng, Z trực tiếp đóng cửa đặt cô lên trên một chiếc thùng không biết chứa thứ gì, lại tiến vào thân thể cô, cả người cô cong lên.

". . . Quá lớn." Vương Hiểu Thư chịu không nổi nhận xét, "Sắp hỏng mất rồi. . ."

Vẻ yêu kiều mềm mại này của cô, những người phụ nữ mà Z từng gặp đều không có, hắn xem như gặp không ít nhân loại nữ tính, tuy rằng đa số những người này không phải zombie thì là "vật thí nghiệm", nhưng người sống cũng có, ví dụ như Y Ninh và Tiêu Nhã Nhã, hai người này một người lẳng lơ, một người vẫn là trẻ con, căn bản không có tư cách so sánh với cô.

Môi Vương Hiểu Thư bị hắn hôn đỏ hồng, hơi thở từ mỗi một lần thở dốc đều tràn ngập sự hấp dẫn trí mạng đối với hắn.

". . . Anh nhẹ một chút, đừng, đừng như vậy. . . Buông em trước đã. . ." Động tác bỗng chốc cường ngạnh của Z làm Vương Hiểu Thư có phần khẩn trương, cổ tay hắn còn đang băng bó, động tác mạnh như vậy thì miệng vết thương sẽ rách!

Nhưng Z không thèm quan tâm vết thương ngoài da, cô lắc đầu tránh né nụ hôn của hắn, hắn liền hôn chiếc cổ trắng nõn của cô, cô bất đắc dĩ nói: "Vết thương của anh còn chưa tốt, như vậy không được. . ."

Z cắn ngực cô một cái, cô than nhẹ một tiếng, liền nghe hắn rầu rĩ nói: "Thật không muốn nghe em nói như vậy."

Trái tim nhỏ bé của Vương Hiểu Thư vốn không chịu nổi dáng vẻ "Tôn nghiêm đàn ông của tôi bị xúc phạm, rõ ràng là em quyến rũ trước", nghĩ một lát rồi bỗng nhảy xuống thùng, đi đến trước mặt hắn, ấn hắn ngồi ở trên, sau đó leo lên người hắn, tách hai chân ngồi trên đùi hắn, cúi đầu đỏ mặt nâng người về phía trước rồi ngồi xuống.

"Ừm. . ." Cô hít vào một hơi, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cúi đầu nhìn nơi hai người kết hợp, bộ dáng nghiêm cẩn si mê làm cô có loại hưng phấn và mâu thuẫn hổ thẹn khác thường, cảm giác trái ngược va chạm làm cảm quan của cô trở nên vô cùng mẫn cảm.

Vương Hiểu Thư trợn mắt nhìn hắn, hắn thấy được, ngẩng đầu đối diện với cô, ánh mắt cực kỳ động lòng người, giống như một thiếu niên có mối tình đầu, cái nhìn này làm cô càng thêm nôn nóng, sự dè dặt cũng ném sang một bên, động tác dần dần tăng tốc, trầm mê trong bóng đêm dục vọng và khát cầu.

Z chớp mắt, con ngươi như nước mùa thu của cô có ảnh ngược của hắn, hắn thấy ánh mắt mình dần trở nên nồng nhiệt, cũng khó trách cô không chịu được mà rời mắt, hắn gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập, có lẽ hắn còn mê luyến cảm giác mà chỉ hai người có thể thể nghiệm này hơn cô.

Đó là một buổi sáng suồng sã, hai người ở phòng thí nghiệm dưới tầng hầm cũng không có tâm tư đi quan tâm chuyện khác, bỏ lỡ một điều ngoài ý muốn bên ngoài ống thoát nước.

Trên thực tế, Giải An Quân sẽ không thể an lòng với hiện trạng, Tiểu Nhạc vì cứu hắn mới có nguy hiểm tính mạng, đến nay vẫn chưa tỉnh. Tiêu Tùng lại chết ở căn cứ Nguyên Tử đã rơi vào tay giặc, hắn bất luận là xuất phát từ tư tâm hay từ đạo nghĩa cũng nhất định phải nghĩ biện pháp trừ bỏ Z.

Giải An Quân đã quyết định xuống tay từ phía Vương Hiểu Thư, cho nên hắn dựa vào tài ăn nói trác tuyệt thuyết phục những người khác đến Lượng Tử cùng hắn, gặp mặt với "cha" của Vương Hiểu Thư, cùng Vương Kiệt tiến hành một hồi tâm sự thẳng thắn.

Giá trị quan của Vương Kiệt cũng không bình thường, cái nhìn đại cục của hắn có tiếng là "cái nhìn đại cúc", tức là rất không đáng tin.

Trước đó hắn trò chuyện với Vương Hiểu Thư, cũng đã rất hiếu kỳ vì sao cô có năng lực này, người trẻ tuổi bên cạnh cô vô cùng khả nghi, hắn vốn không tin bọn họ, hiện tại có Giải An Quân giải thích, hắn càng chắc chắn đó là Z.

Có bản lĩnh lẻn vào hệ thống theo dõi của Lượng Tử, cũng chỉ có vị Z tiên sinh này, một khi đã như vậy, Vương Hiểu Thư vẫn còn là cô con gái có thể tin trong mắt hắn sao?

Đáp án là không.

Trên thực tế, trước khi nói chuyện qua webcam hắn đã hoài nghi cô, bởi vì hắn phát hiện thứ cất giấu trong nhà xưởng ngoài Lượng Tử không thấy nữa, mà có khả năng biết thứ này ngoại trừ Vương Hiểu Thư thì là gián điệp Y Ninh của Ly Tử trong lời Vương Hiểu Thư rồi.

Vương Kiệt là người đa mưu túc trí, hắn biết rõ không thể đánh chết người bằng một gậy, cho nên khi nói chuyện với Vương Hiểu Thư hắn đã bắt đầu chuẩn bị đến Nguyên Tử đón cô, nếu cô nói là thật, như vậy cô chính là con gái ngoan của hắn, nhưng nếu cô lừa hắn, vậy thì hắn không thể không lo lắng một chút, rốt cuộc là ai cầm đi dung dịch có thể xưng là báu vật ở tận thế này.

"Giải thống đốc, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ và thành công." Vương Kiệt thận trọng nói, "Nhưng đến lúc đó tôi hi vọng cậu có thể giao Hiểu Thư cho tôi xử trí, dù sao nó là con gái duy nhất của tôi."

Giải An Quân vô cùng bao dung nói: "Đương nhiên, Vương tiểu thư cũng không phải tội không thể thứ, ít nhất cô ấy còn chưa trợ Trụ vi ngược." [2]

[2] Nối giáo cho giặc.

Vương Kiệt mỉm cười, không nói tiếp. Hắn dẫn đầu đoàn quân cùng đám người Giải An Quân tìm kiếm phòng thí nghiệm của Z, ngẫu nhiên quét mắt về phía Y Ninh che mặt và mặc áo choàng, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Cô ta bị làm sao vậy? Tại sao lại biến thành bộ dạng quái quỷ này? Mặt cô ta bị làm sao? Em gái của Tiêu Trà cũng ăn mặc như vậy, chẳng lẽ do chiến đấu ở Nguyên Tử tạo thành?

A, Giải An Quân cũng thật hồn nhiên, hắn ngay cả con gái của mình cũng không tin, huống chi là những người khác? Hắn sẽ không tha bất cứ một người có liên quan đến việc dung dịch bị mất, những người này hắn đều không tin, trong tận thế, có thể tin tưởng chỉ có bản thân, từ khi mẹ của Vương Hiểu Thư chết, hắn liền kiên định loại tín niệm này, nếu không vợ của hắn cũng sẽ không chết.

Đó là một người đàn ông đầy lòng tham, trong lòng hắn chỉ có chính mình, một khi đề cập đến sự an nguy của mình, cán cân trong lòng hắn sẽ nghiêng lệch. Theo như bản tính con người thì cũng không là gì cả, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, hắn thật sự có thể hạ thủ với Vương Hiểu Thư sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.