Zuckerberg Identity

Chương 4: Chương 4




Nhìn đến câu hỏi của Mark, Eduardo tức đến hai mắt tối sầm: rõ ràng là anh đòi chia tay!

Cho nên giờ đều là lỗi của tôi?

Từ từ, không đúng…

Eduardo cảm thấy cái đầu mình bị tức giận lấn át rồi.

Cậu dừng ba mươi giây kiếm cho mình chút bình tĩnh, rồi trả lời lại Mark: mày rốt cuộc là thằng mẹ nào.

Mark nhanh chóng gửi tin: tôi cũng muốn biết vấn đề này, nhưng mà cậu đã thấy ảnh tôi, cậu không quen tôi à?

Eduardo: vì nếu thật là “anh”, như thế nào lại hỏi cái loại vấn đề chó chết này!

Mark: vấn đề gì? Chia tay? Chẳng lẽ không đúng sao, tôi thấy có rất nhiều bằng chứng, thực rõ ràng, em trước kia đá tôi, vì cái gì, vì tôi trạch quá sao (ru rú ở nhà suốt ngày J))?

Tuy rằng Mark xưa nay luôn thế, nhưng lần này là liên quan đến quan hệ trước kia của họ, khiến cuộc đối thoại trở nên gian nan, Eduardo đặt tay lên trán, gian nan mà đáp lời: vì sao anh không nghĩ theo hướng khác?

Mark: cái gì, chẳng lẽ là tôi bỏ em? Không thể nào.

Vì sao lại không thể nào?

Eduardo nghĩ muốn ngăn cản mình đừng khiến đề tài trở nên mờ ám, nhưng cậu có điểm tuyệt vọng, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng vụ kiện khi ấy với Mark quả thật thường hay bị người ta trêu chọc là vụ ly hôn, hơn nữa cậu cũng không thể phủ nhận chính mình trước kia từng mang một loại tình cảm hơi đặc biệt với Mark.

Nhưng mà…

Eduardo trả lời: không, chúng ta chưa từng bên nhau.

Mark: càng không thể nào, quá rõ ràng, chúng ta từng là một đôi.

“Chúng ta từng là một đôi.”

Eduardo trực tiếp đóng máy tính.

*

Mark vô tội nhìn chương trình nhỏ mình soạn thông báo đối phương đã logout, E.S trước thế tiến công mãnh liệt của gã liền thoát.

Poe hưng phấn tựa như đang theo dõi bộ phim truyền hình, thật lâu không có tập mới khiến nó buồn bực, “E.S sao lại không trả lời?”

Mark mờ mịt nói: “Tôi không biết, cậu ấy logout.”

Poe cẩn thận cân nhắc hai câu đối thoại cuối, sau đó khẳng định: “Anh động đến vết thương lòng của người ta, anh ta không muốn thừa nhận đã từng bên anh – trước tiên anh xác thực 2 người từng bên nhau?”

Mark dùng khẩu khí chắc chắn nói: “Đương nhiên.”

Poe vỗ đùi, “Tôi biết, anh ta chia tay với anh, nhất định vì anh có người khác…”

*

Eduardo hít một hơi thật sâu, kẻ kia là Mark, nhất định là Mark.

Eduardo từng vài lần hoài nghi, nhưng càng nói chuyện nhiều, Eduardo càng tin chắc đấy là Mark, dù gã giống như mất trí nhớ mà ép hỏi Eduardo những vấn đề này, nhưng nếu đây không phải là Mark, Eduardo sẽ chẳng kìm lòng không được mà đáp lại cùng tiết tấu với hắn.

Vì thế giờ đây khi bình tĩnh hơn, Eduardo bắt đầu hoài nghi có phải Mark thật là gặp tai nạn ngoài ý muốn nào rồi.

Eduardo che tin tức về Mark đã rất lâu rồi, lúc này cậu có chút do dự, lấy di động ra, tìm thông tin về việc Mark bị mất trí nhớ, chọn mấy từ khóa kiểu tai nạn xe cộ linh tinh, nhưng là không có kết quả.

Cậu thay đổi phương thức, tìm ra facebook của Mark, không biết liệu có phải do ảnh hưởng tâm lý không, mà cậu thấy mấy tin mới nhất không giống như từ mồm Mark, mà là lời bắt chước đầy vụng về.

Eduardo buồn rầu cắn cắn môi, cậu lục đống thông tin nửa giờ, mới quyết định, nói một câu “Dù thế nào cũng phải bảo họ giam gã lại đừng quấy rầy mình”, rồi bầm số của Dustin.

Ước chừng nửa hồi chuông thì bên kia mở máy, giọng Dustin có chút mỏi mệt, điều này khiến Eduardo càng thêm lo lắng, “Hi, Eduardo.”

“Hi, Dustin, cậu giờ đang ở đâu?” Eduardo hỏi.

Dustin: “Tôi… Tôi đương nhiên ở công ty, tăng ca, chính là vậy.”

Nếu Mark căn bản không có việc gì, mà đây chỉ là một trò đùa dai, tình huống này có vẻ kỳ quái mà cũng khó xử, mà cậu sẽ lại có cái ham muốn đạp vỡ máy tính của Mark, hoặc tình huống xấu hơn, đều là do cậu nghĩ nhiều, đối phương chỉ là một tên hacker gần đến trình độ thánh… Trong đầu Eduardo hiện lên rất nhiều ý tưởng, sau đó nhẹ nhàng mở miệng: “Như vậy Mark hẳn là ở gần đó đi.”

“M, Mark? Ách.. Ha ha, không có ý gì đâu, nhưng cậu sao có thể quan tâm đến hắn,” Dustin như muốn tự cắn lưỡi mình, “Ý tôi là, thật không trùng hợp, hắn đợt trước nghỉ phép, nếu không tôi sao phải vội đến độ tăng ca, ha ha ha.”

Eduardo xác định phỏng đoán của mình, giọng cậu đanh lại: “Vậy có phải bị đụng đầu vào đâu rồi, hắn hiện tại ở đâu, các người đừng có cho hắn dùng máy tính nữa, nếu không… Nếu không hắn lại tiếp tục quấy rối tôi.”

“Gì?!!!” Bên Dustin truyền đến tiếng ghế va xuống sàn nhà, hắn lắp ba lắp bắp nói: “Cậu cậu cậu cậu nói cái gì?”

Eduardo tức giận nói: “Người bệnh không nên cả ngày ngồi máy tính, yên tâm đi, tin tức chưa có bị đưa lên mạng, là Mark hack vào hòm thư của tôi.”

“Shit! Cậu chờ một chút! Tôi ra chỗ khác!” Sau một lúc, Dustin thở hổn hển nói: “Trời, trời ạ, nói thật, Eduardo, kỳ thật bọn tội cũng đã mất liên lạc với Mark nhiều ngày, nghỉ phép lâu quá rồi mà không quay về, bọn tôi đang tìm hắn khắp nơi, tôi còn tưởng sắp giấu không nổi nữa!”

“Mất liên lạc?” Eduardo sợ hãi nói: “Vì sao, chẳng lẽ không phải Mark gặp tai nạn xe cộ linh tinh mà mất trí nhớ? Hắn mỗi ngày đều hack máy quấy rầy tôi, hỏi tôi hắn là ai vậy, tôi còn tưởng…”

Dustin thiếu chút nữa khóc: “Mất trí nhớ, khó trách hắn vẫn không liên lạc bọn tôi, sống phải thấy người chết phải thấy xác, ở khu địa phương tìm kiếm khắp nơi…. Eduardo, xin cậu, bảo hắn mau về đi, vì tìm hắn mà tóc tôi rụng cả bó rồi.”

Eduardo nhanh chóng mở máy tính, “Trời…. Tôi không biết, tôi sớm nên nói cho hắn biết mình là ai.”

Dustin muốn nói lại thôi.

Dustin giơ di động quay về phòng, cước bộ nhẹ nhàng đi nhiều, hắn nói một lèo với mấy đồng sự: “Tìm thấy Mark rồi, hắn mất trí nhớ, hiện tại không biết ở cái xó nào, hack vào hòm thư của Eduardo… Tóm lại, Eduardo vừa liên lạc với tôi, tôi đã bảo cậu ấy nói với Mark, chuẩn bị một chút, chúng ta phải đưa người đi đón CEO trở lại.”

Cả văn phòng yên tĩnh, rồi bùng lên tiếng hoan hô đầy sôi nổi.

Sau đó, một cô sợ hãi giơ tay: “Eduardo… Eduardo kia sao?”

Dustin: “Ách… Đúng vậy.”

Văn phòng lại lâm vào trầm mặc, mọi người ngại ngùng nhìn nhau, trong lòng không ít người đang nói: ông biết ngay mà!

*

E.S login, E.S im lặng nửa ngày, E.S lại trả lời.

E.S: thật xin lỗi, tôi không ngờ anh mất trí nhớ thật.

Mark nháy nháy con mắt, gã đã không quá quan tâm thân phận bản thân — ít nhất nó chỉ đứng thứ hai: em rốt cục cũng trả lời, tôi đúng là mất trí nhớ. Chúng ta có thể tiếp tục chuyện lần trước không, tôi nghĩ tôi đã làm gì có lỗi với em, tôi vụng trộm sau lưng em sao?

E.S: không có, não anh hiện tại có lẽ bị hỗn loạn. Tên anh là Mark Zuckerberg, tôi đã liên hệ với cấp dưới của anh, anh báo cho tôi vị trí của anh, họ sẽ tới đón anh, sau đó tiến hành trị liệu, ngoài bị mất trí nhớ, cơ thể anh không bị thương gì chứ?

Mark nói: “Cậu có thấy ngữ khí em ấy thay đổi không?”

Poe buông tay: “Tôi không biết, nhưng mà điều quan trọng là, nhìn tên anh đi! Anh còn có cả cấp dưới!”

Mark: “Tôi cảm giác ngữ khí em ấy thay đổi…”

Mark: Tôi bị gãy xương sườn, hiện tại đang rất yếu. Nhưng mà tôi không muốn “cấp dưới” tới đón, em tới đón tôi được không?

E.S lạnh lùng đáp lại: thực xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ này, tôi còn có việc phải làm.

Mark: như vậy ít nhất em nói cho tôi chuyện giữa chúng ta?

E.S: anh có thể đi google.

Mark: google? Chuyện tình của chúng ta nổi tiếng đến vậy?

E.S: đúng thế, có lẽ cả thế giới này đều biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.