Dạo gần đây Phác Xán Liệt thường xuyên đi công tác, tần suất xuất
hiện ở nhà mơ hồ chỉ đếm trên đầu ngón tay, nghĩ lại đúng thật hắn quá
nhẫn tâm, sao có thể để tôi một mình trong căn nhà rộng lớn vô cùng lạnh lẽo này, còn bản thân hắn thì đi hết Đông sang Tây tham dự hội nghị
được chứ?
Tôi giận Phác Xán Liệt, một phần vì hắn
không thường xuyên gọi điện về cho tôi, một phần lại vì hắn không còn
quan tâm tôi nhiều như trước nữa. Người ra nói quả không sai, tình cảm
dù có thắm thiết đến mấy, cuối cùng tất cả đều sẽ bị thời gian làm mờ
nhạt....
Tôi quyết định rồi, để Phác Xán Liệt phải hối hận, tôi sẽ tự mình thu dọn đồ đạc sang nhà Lộc Hàm ở.
Tôi. Biện Bạch Hiền. Chính thức bỏ nhà đi bụi !
*
Lộc Hàm và tôi vẫn là bạn thân từ hồi còn đi học đến giờ, gia cảnh Lộc Hàm không phải quá giàu có nhưng chưa bao
giờ phải lo đến chuyện thiếu ăn thiếu mặc. Cậu ấy từ trước đến nay cũng
chưa từng yêu đương, nên tôi rất an tâm tới đó mà không sợ quấy rối hạnh phúc của cậu ấy.
Kết quả... mọi dự đoán của tôi đều là sai lầm....
Thời điểm cửa nhà Lộc Hàm vừa mở ra, đập
vào mắt tôi không phải bộ dáng hớn hở của cậu ấy nữa mà lại là khuôn mặt của một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, dáng vẻ anh tuấn không kém gì
Xán Liệt của tôi, chỉ tiếc là hắn ta thấp hơn một chút.
Tiếp theo đó, Lộc Hàm chậm chạp ló đầu ra, tất nhiên chưa kịp lên tiếng đã bị tôi túm cổ áo lôi ra ngoài.
”Nói! Yêu đương từ khi nào?”
Lộc Hàm cười trừ
”Mới, mới đây không lâu”
Sau đó tiện tay kéo người đàn ông kia ra chắn trước mặt
”Bạch...Bạch Hiền, đây là Thế Huân, bạn trai tớ”
“...”
**
Tôi nghĩ mình vẫn là không nên ở lại quấy rầy Lộc Hàm và Ngô Thế Huân, bản thân tôi mặc dù da mặt có hơi dày
nhưng vẫn rất có tiết tháo, cho nên lại một lần nữa thất thểu xách đồ ra khỏi chung cư của cậu ấy.
Nhìn dòng người qua lại tấp nập, đột
nhiên có chút nhớ Phác Xán Liệt vô cùng. Tính đến lúc này hắn cũng đã đi công tác 1 tuần rồi chưa về nhà.
Tôi rút điện thoại ra, suy nghĩ một chút rồi nhắn tin cho hắn
”Xán Liệt, nếu anh không về em quyết định sẽ bỏ nhà đi”
Không lâu sau Phác Xán Liệt đã trả lời lại
”Chẳng phải đã bỏ nhà đi rồi sao?”
“....”
Khụ, thật ra tôi nói với hắn mình sẽ bỏ nhà đi từ lúc hắn mới sang Pháp công tác được hai ngày....
”Chuyện đó không quan trọng. Phác Xán
Liệt, em cảnh cáo anh nếu còn tiếp diễn tình trạng này, nhất định em sẽ
bỏ nhà đi thật, em, em sẽ ngoại tình”
Vừa nhắn xong tin đó, định sẽ tắt điện
thoại dọa Phác Xán Liệt một phen, kết quả hắn bất ngờ gọi lại, hại tôi
giật mình mà suýt đánh rơi máy xuống đất
Phác Xán Liệt ở đầu dây bên kia rống to
”Em dám ngoại tình thì đừng trách anh không nặng nhẹ với em”
“...”
Tôi tức giận hét lại
”Anh nói không có lí lẽ, anh thử đặt mình vào vị trí của em đi, có chồng mà cũng như không”
La lớn một tiếng, sau đó tôi bắt đầu điều hòa lại nhịp thở, thật ra tôi biết vừa rồi mình hơi quá lời nên tiếp
theo chỉ biết mím môi im lặng. Cả hai chúng tôi đều không nói gì, cho
đến khi Phác Xán Liệt phản ứng trước. Hắn nói
”Nếu không em tới làm thư kí của anh đi, chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên”
”Không được“. Tôi lập tức lắc đầu
”Vì sao không được? Chỉ cần là em muốn chuyện gì cũng có thể được”
Tôi vẫn tiếp tục từ chối
”Phác Xán Liệt, anh biết rõ em không thể làm thư kí cho anh được mà, em rất phá phách, đừng vì em mà gắng gượng như thế”
Tôi không đồng ý, bởi tôi biết mình không có khả năng đảm nhiệm vị trí đó, chuyên ngành của tôi vốn không thuộc
lĩnh vực kinh doanh của Phác Xán Liệt.
Mấy năm trước khi chọn trường đại học,
chúng tôi đều có nguyện vọng khác nhau. Cuối cùng Phác Xán Liệt thi đậu
vào trường đại học nổi tiếng nhất nước, còn tôi thực lực kém cỏi nên chỉ đậu được vào đại học nhỏ. Hai ngôi trường nằm ở hai thành phố khác
nhau, khoảng cách địa lí cũng là một trở ngại vô cùng lớn, nên tôi nghĩ
đoạn tình cảm giữa tôi và Phác Xán Liệt có thể sẽ kết thúc tại đây..
Nhưng xem ra tôi lại đoán sai, bởi từ đầu đến cuối Phác Xán Liệt chưa từng đề cập đến chuyện chia tay, càng không ý kiến gì về việc tôi và hắn học khác trường đại học...
Chỉ là vào buổi lễ tốt nghiệp cuối cùng, hắn cầm tay tôi nói
”Không thì chủ nhật đúng hẹn gặp nhau”
Tôi giật mình ngẩn người, kia, ý Phác Xán Liệt có phải hắn định sẽ lặn lội đường xa để đến gặp tôi không?
Thiết nghĩ như vậy sẽ vất vả cho hắn, xe bus bây giờ rất chật trội, làm sao để hắn chen chúc trên đó được chứ...
”Không cần, như thế rất bất tiện”
”Ngu ngốc. Anh mua xe”
“...”
Tôi nghẹn họng, phải rồi, suýt chút nữa đã quên mất nhà Phác Xán Liệt vô cùng giàu có..
Gượng gạo gật đầu, kì thật sau lần kia
tôi vẫn chưa dám đối diện thẳng thắn với hắn. Dù sao việc trở thành bạn
trai nhỏ của Phác Xán Liệt, vẫn là có điểm chưa thích ứng được.
Cứ như thế, năm đầu tiên của đại học,
chúng tôi đều mỗi tuần gặp nhau một lần, thi thoảng được nghỉ thì hai -
ba lần, việc hẹn hò vẫn tiếp diễn cho tới khi mọi chuyện đến tai ba mẹ
Phác Xán Liệt...