Năm học cuối cùng của cao trung, tôi bị áp lực rất lớn đối với việc
chọn trường Đại học, đến mức ốm suốt một tuần liền mới khỏi.
Thời điểm đủ tỉnh táo để bước chân ra
khỏi nhà thì cũng là lúc nhận được điện thoại của Phác Xán Liệt. Việc
này thật ra cũng chỉ là vô tình thôi, chúng tôi trao đổi số điện thoại,
Phác Xán Liệt nói như vậy sẽ giúp ích cho việc học tập hơn...
Vừa nhấn nút trả lời, thậm chí còn chưa
kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói của Phác Xán Liệt ở đầu giây bên
kia, tiếp đó hắn không để tôi đáp trả đã lạnh lùng tắt máy...
Tôi điên tiết định mắng lại nhưng sau đó
đành bỏ cuộc, dù sao đối đầu với Phác Xán Liệt người chịu khổ chỉ có bản thân tôi mà thôi, tốt nhất không nên tự mình làm hại mình...
Cuối cùng tôi vẫn bắt xe tới địa chỉ mà hắn nói.
Bad Club...
Quen Phác Xán Liệt mấy năm nay, tôi chưa
từng thấy hắn đến những nơi như vậy. Mà cũng phải thôi, tôi với hắn đâu
thân thiết gì, hắn đến nơi nào làm sao tôi biết hết được chứ ?
Căn phòng Phác Xán Liệt ở nằm ở lầu 2,
bên trong một mảng tối om, thỉnh thoảng pha chút ánh sáng vàng mờ ảo.
Tuy có hơi tối nhưng thị lực của tôi rất tốt, vì vậy tôi biết hiện tại
nơi này ngoài Phác Xán Liệt ra còn có thêm rất nhiều người khác..
Có thể là bạn bè của hắn đi?
Thời điểm vừa bước vào đến cửa, một nam học sinh lạ mặt đã kinh ngạc thốt lên
”A, hóa ra đây là bạn trai nhỏ của cậu sao Phác Xán Liệt?”
“....”
Mọi người xung quanh đa số đều dừng mọi động tác lại, hướng tầm mắt về phía tôi đánh giá
Tôi khẽ ho một tiếng, lại cảm giác được
Phác Xán Liệt đang ngồi lặng lẽ nhìn mình, hắn rõ ràng đã nghe thấy câu
hỏi của nam sinh kia nhưng lại không buồn lên tiếng đáp trả!
Tại sao vậy?...
Có thể do quá lạ lẫm, cũng có thể vì quá
kinh ngạc nên tôi chỉ biết đứng im mà không nói được gì cả. Hai chúng
tôi mắt nhìn mắt, một tia không rời
Sau đó, hắn đột nhiên đứng dậy kéo tôi vào lòng, một tiếng cũng không báo trước đã đột ngột cúi đầu xuống.
Hắn hôn tôi...
Còn có, hình như hắn...uống rượu?
Bạn bè xung quanh hò reo cổ vũ, thậm chí
tôi còn nghe rất rõ tiếng cười vui vẻ của một vài người. Nhưng tôi của
lúc đó chỉ biết trừng lớn mắt, hoàn toàn quên mất việc phản kháng....
Đến khi hai đôi môi tách nhau ra, Phác Xán Liệt mới chậm rãi nhìn tôi một cái, hắn nói
”Ừ, bạn trai nhỏ...Bạch Hiền cậu ấy là của tôi”
Tôi không thể lên tiếng đáp trả, bởi trái tim tôi lúc ấy thật sự rất hỗn loạn, không thể kiểm soát nhịp đập được nữa ..
Trong đầu tôi cũng chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ...
Phác Xán Liệt hôn tôi...
Phác Xán Liệt nói tôi là bạn trai nhỏ của hắn...
Thật sự là quá bất ngờ, đáng lí ra tôi nên tức giận, nhưng tại sao trong lòng tôi lúc này lại có cảm giác vui vẻ?
Lúc đó tôi nghĩ mình đã điên mất rồi...
***
Cứ như vậy tôi liền trở thành bạn trai
nhỏ của hắn, cho dù hắn chưa từng nói yêu tôi, cho dù tôi cũng chưa từng một lần tỏ tình với hắn...
Hơn một tháng sau đó tôi mới biết, ngày
ấy Phác Xán Liệt có xích mích với một tên học sinh của trường khác, nghe nói tên đó đã từng cướp bạn gái của Phác Xán Liệt, cho nên hắn mới đến
Bad Clup mượn rượu giải sầu, rồi mới xảy ra hàng loạt chuyện như vậy...
Có lẽ Phác Xán Liệt hôn tôi, nói tôi là người của hắn thực chất chỉ là quyết định bồng bột nhằm che mắt mọi người ?
Nhưng phải làm sao, lúc đó tôi lại lỡ thích hắn mất rồi..
Vài năm sau đó khi chúng tôi đã kết hôn,
giữa lúc hoan ái tôi chợt nhớ lại chuyện trước kia, vội vàng đẩy Phác
Xán Liệt ra khỏi người mình. Tôi hỏi
”Có phải lúc đó anh lợi dụng em không?”
Hắn thở dốc, đáp lại
”Lợi dụng hay không thì có gì quan trọng? Chẳng phải cuối cùng người nằm dưới anh vẫn chỉ có một mình em sao?”
Sau đó hắn liền tiếp tục đè lên người
tôi, tiếp tục những việc còn dang dở, còn tôi thì không ngừng la mắng
hắn. Tiếng thở dốc cùng tiếng hét hòa quyện, vang vọng khắp tầng 32 của
tòa nhà cao ốc...