Cũng may nhờ có hai hàng máy tính che chắn thân thể mèo đen mới có
thể không bị bại lộ trước tầm mắt mọi người, JunHyung lại còn tưởng vì
hành động của anh thần không biết quỷ không hay mà đắc ý. Anh thuận lợi ngậm lấy đề thi, đang định nhảy xuống bàn cẩn thận tìm đường cũ lộn trở lại thì...
“...Chỉ là mấy khái niệm cơ
bản, đều là loại trọng điểm, ngoài ra còn có...” Thầy giáo mới vừa rồi
còn đưa lưng về phía bục giảng, nói tới đây bỗng nhiên đưa tay ra đằng
sau chộp lấy cuốn đề thi, JunHyung còn chưa kịp rút lui, đã cảm thấy tay đối phương lướt qua lưng, tuy rằng chỉ chạm tới ngọn đám lông, nhưng
cũng làm cho anh kinh hoảng vội vàng nhảy đến ghế xoay màu đen tạm thời
tránh né.
Xúc giác quỷ dị trỗi lên trong lòng thầy giáo, không khí biến thành sợi sao? Như thế nào lại cảm giác
đụng phải lông (= =)
Quay đầu, ngay sau đó, liền phát hiện đề thi trên bàn đã không cánh mà bay ---
Đề thi đâu!!? Ông nghi hoặc quét mắt một vòng, phía trước mặt sau máy tính, trên bàn trên mặt đất, đều không có.
Ông vừa rồi nói chuyện đều
hướng mắt về phía học trò, đứa nào muốn chôm đề thi cũng không có khả
năng lọt qua mí mắt ông đâu a.
Kỳ lạ ... !
A, a a! Chờ chờ! Vừa rồi ông đụng đến...
Không phải là mấy thứ siêu nhiên đi!!(=皿=)
Thầy giáo đột nhiên quay đầu
nhìn chằm chằm vào không khí phía sau, thân thể cứng ngắc, biểu tình
nghiêm túc tới tức cười.
Đám sinh viên kỳ quái nhìn
động tác nghi thần nghi quỷ của đối phương, mặc kệ là vừa mới chăm chú
nghe giảng hay đang làm quân nhân đào ngũ, phát hiện thầy giáo đình chỉ
nói chuyện hơn nữa còn làm ra hành động quỷ dị, toàn bộ đều khẩn trương
theo.
Kỳ thật trừ bỏ DooJoon, phỏng
chừng vừa rồi không có ai phát hiện tại bục giảng bên kia nhoáng lên một cái bóng đen, JunHyung vẫn là linh mẫn cẩn thận lủi về, hơn nữa lực chú ý của đám sinh viên vẫn còn nằm lẩn quẩn ở chuyện “đề thi” kỳ này.
DooJoon cùng YoSeob giờ
phút này hai người một mặt đen một mặt trắng, đều thay nhau cắn răng nín thở nhìn hành động ăn gan hùm mật gấu của mèo đen.
YoSeob cảm thấy Tiểu Hắc còn
nghịch ngợm kiểu này chắc chắn sẽ gặp rắc rối! Trong lòng cậu âm thầm hạ quyết tâm: nếu bắt được nó về sau nhất định phải trừng phạt một phen!
Lần này không thể lại tiếp tục sủng được nữa! Thật tâm muốn nó khắc sâu
như thế nào là “uy lực của ba ba”!
Lớp học lúc này im lặng đến mức càng làm tăng thêm cái không khí thần quái, sinh viên nhất tề nhìn về
phía thầy giáo, chờ ông nói ra một câu hoặc làm một cái động tác gì đó.
Mà thầy giáo kia lại có cảm
giác hình như tất cả mọi người đến thấy thứ mà ông không thể nhìn thấy,
sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cái cổ cứng ngắc lắc tới lắc lui, xấu hổ hỏi han: “... Các em nhìn thấy cái gì kỳ quái sao?”