YoSeob đặt mèo đen ngồi trên chân mình, nếu có người ngoài nhìn thì cũng sẽ chỉ nhìn thấy cậu đang ôm cái bọc xám xám mà thôi, dĩ
nhiên, còn cần loại trừ thêm cái cảnh bọc xám xám đó đang nhúc nhích.
Đưa tay vỗ vỗ vào mông mèo đen, YoSeob thấp giọng cảnh báo: “Không cần lộn xộn!”
Nếu là trước kia, JunHyung
khẳng định sẽ xù lông nhím. Thế nhưng hiện tại, anh cảm thấy việc ngồi
trên đùi YoSeob, cùng với cảm giác bị tay đối phương nhẹ nhàng phát mấy
cái vào mông, thật là vô cùng hạnh phúc. (chuyển tính biến thái rồi =.=)
Dĩ nhiên không phải làanh thích tư ngược đãi bản thân, chỉ là anh cảm thấy ngữ khí của YoSeob có mang theo ý cười.
JunHyung loay hoay tìm cái tư thế nằm thật thoải mái đến mức không cần nhúc nhích nữa, đôi mắt
xanh lục sâu thẳm lộ ra khỏi cái áo lên đang chuyển động xoay tròn nhìn
YoSeob, nghịch ngợm run run ria mép.
YoSeob ôn nhu nhìn nó, ánh mắt lộ vẻ ngọt ngào sủng nịch.
”Cậu bình thường cho nó ăn
cái gì?” DooJoon ngồi xuống kế bên YoSeob, vừa vặn ngăn tầm nhìn của
người khác lia tới cái “bọc xám“.
”Cái gì cũng ăn,“ Yang mỹ nhân bình thường trầm mặc ít lời hôm nay lại tựa hồ phi thường vui vẻ mở
rộng đề tài về mèo đen, “Tôi ăn cái gì thì nó ăn cái đó.”
JunHyung theo mép áo len hơi lộ đầu ra.
YoSeob khi ăn thứ gì đó đều
ra đưa đến miệng anh một ít, tuy rằng không thể nói rõ chán ghét, nhưng
có đôi khi JunHyung thật sự chịu không nổi đồ ngọt ngấy đó.
Lại nói tiếp, trước đây, YoSeob tựa hồ trừ bỏ rong biển, hải sản ăn rất ít.
Từ khi nuôi mèo, cách ăn
uống của YoSeob cũng phát sinh biến hóa, ngẫu nhiên cũng sẽ ăn cá với
mèo đen hoặc khô mực, rong biển này nọ.
Tóm lại là có người ăn chung, hương vị món ăn ngon hơn rất nhiều.
Có một lần, YoSeob còn mua cho
anh một con cá hồi tươi, nhìn thấy anh ăn cá ngon lành, giống như đang
ăn mỹ thực cực hạn nhân gian, liền thèm thuồng tiến tới gần, cậu như đứa con nít ồn ào nói “Nhìn nhóc ăn ngon ghê, ba ba cũng muốn....”
Rõ ràng là mua cho anh ăn mà!!
Thừa dịp còn chưa có vào học,
YoSeob lén lút lấy tay bọc áo lại cẩn thận, đụng đến lỗ tai mèo đen, cậu lại giống như hồ ly ăn vụn thịt cười đến vui vẻ...
Người ở bên ngoài xem ra là
đang làm mấy cái động tác ngu đần rồi, bất quá trong mắt JunHyung chỉ
còn có mấy từ “đáng yêu vạn phần” thôi, anh vươn nhanh đầu lưỡi liếm mấy ngón tay sắp rút ra khỏi áo của YoSeob, YoSeob trừng mắt liếc anh một
cái thấp giọng nói: “Ngoan ngoãn nằm úp sấp, đừng bướng bỉnh!”
( =皿= ) Cậu a! Kẻ bướng bỉnh
rõ ràng là cậu a! Cậu không cho phép tôi mò trộm cậu, lại không cho phép tôi liếm cậu! Phôi đản!
DooJoon thích thú nhìn một người một mèo động loạn, cảm thấy bọn họ ở chung phá lệ hài hòa.
Hiển nhiên, mặt trong lẫn mặt
ngoài của YoSeob đều đã bất tri bất giác phát sinh biến hóa. Nếu
JunHyung vẫn là con người, cậu tuyệt đối không thể bỏ đi tôn nghiêm mặc
cho người khác sờ nắn mình, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ ra lệnh cho cậu, thậm chí sẽ không có dùng loại ánh mắt tràn ngập tình yêu mà nhìn đối phương.
DooJoon còn nhớ người bạn tốt này từng trộm chú ý đến
YoSeob nhưng lại chưa bao giờ dám đối diện với tình cảm của mình.
Bây giờ là mèo, cho nên mới không cảm thấy có vấn đề gì sao?
Ha hả, không cần phóng túng
tình yêu cùng cảm tình của chính mình như vậy a, nếu không khi cậu biến
lại làm người, sẽ không thể khống chế mà bành trướng dục vọng a...
”Cậu không nấu cơm cho nó ăn sao? Thiêu phần thanh chưng lí ngư* gì gì đó.”
*thiêu phần thanh chưng lí ngư: đại loại là cá chép nướng tái rồi mới đem chưng hấp.
”Tôi không có nấu.” Bị DooJoon nói
như thế, YoSeob trong lòng có điểm áy náy, cắn môi dưới suy tư nửa khắc, mặt giãn ra nói: “Nói không chừng có thể tìm cơ hội thử xem...”
JunHyung khóe mắt run rẩy: sao
lại dẫn đường đến chỗ đó a. Tuy rằng anh đây đúng là có ôm cái ảo tưởng
cỡ bự này, nhưng nói thật là không có chờ mong nha... Bộ dáng ngu ngốc
ngơ ngác này có thể làm được loại đồ ăn có thể ăn sao? Nếu bị nhét thứ“không thể ăn” gì đó vào miệng, tôi đây không phải thảm sao a! Tuy rằng
tôi dám cam đoan tôi tuyệt đối tình nguyện vì thể diện của cậu mà ăn hết toàn bộ...
Yoon DooJoon, anh chém quá mức rồi... không liên quan tới anh, dù anh có ý tốt thật nhưng mà ngu quá (= =)
Lại thêm một vài sinh viên lục
tục vào lớp, môn tin học đại cương này có tới năm lớp cùng học chung,
khoa Trung văn năm thứ hai nếu đếm thì cũng tới 27 người. YoSeob cùng
mèo đen ngồi ở trong một góc, lại có DooJoon năm ba ngồi che dấu cho nên cũng không có gây sự chú ý gì nhiều.
Một lát sau, hai người dần dần
ổn định tâm trạng. Một bên nghe giáo viên giảng các thao tác máy tính,
một bên tiếp tục thấp giọng trò chuyện câu được câu không.
YoSeob kỳ thật muốn hỏi DooJoon
một chút chuyện có liên quan đến HyunSeung. Tuy rằng cậu không có thói
quen nhúng tay vào việc của người khác, nhưng cậu xem HyunSeung là người bạn tốt duy nhất, mặc kệ thế nào, cậu cũng có chút lo lắng cho đối
phương, bởi vì, HyunSeung hình như rất sợ cùng DooJoon ở chung.
Vẫn là nhịn không được, thốt lên: “Vì cái gì HyunSeung vừa thấy anh liền trốn?”
[... Anh đã làm gì với cậu ta sao? ]
Bỗng nhiên cảm thấy được phần vế sau có chút đường đột lại không lễ phép, YoSeob vừa đúng lúc nuốt xuống bụng. ( tốt bụng quá ha... ^-^ )
DooJoon ngẩn người, không có trả
lời ngay. Anh trầm ngâm trong chốc lát, đến khi bầu không khí trở nên
xấu hổ mới cười nói: “Cậu ấy sợ tôi sao?...”
YoSeob trầm mặc, không biết nên như thế nào tiếp tục đề tài.
DooJoon tiếp tục nói: “Lúc tôi quen cậu ấy là năm bọn tôi học lớp ba...”
”Ân, “ YoSeob lên tiếng trả lời, “Trước khi mười tuổi, cậu ấy ở Nhật Bản.”
JunHyung thừa dịp YoSeob phân tâm mà ngóc đầu dậy tìm hiểu chuyện xưa của DooJoon.