Có phải cậu đã quá ỷ lại vào người kia.
Cậu vì anh mà ôn nhu,
vì anh mà tùy hứng, vì anh mà sinh khí, toàn bộ cảm xúc chỉ vì anh mà
bộc lộ hoàn toàn...
Chỉ cần là một nụ cười, một động tác thôi, cũng đã làm cho cậu vui mừng khôn xiết, cho dù cậu không nói, có lẽ còn bày ra bộ dáng chẳng thèm quan tâm, thế nhưng, trong
lòng lại cao hứng đến muốn hòa tan.
Anh may mắn biến thành con
mèo có thể nhìn thấy nội tâm của con người lạnh như băng nhưng lại ôn
nhu đến không ngờ kia. Chưa bao giờ nghĩ rằng mình chỉ cần bị người ta
vuốt ve vài cái thôi liền đã sinh ra cảm giác vui thích thỏa mãn mà
trước đây chưa hề có.
YoSeob nhẹ nhàng ôm lấy mèo đen, nhắm mắt lại, ấn một nụ hôn phớt lên trán nó.
Phảng phất ngay tại phút ấy mọi thứ đều dừng lại, trái tim trẻ tuổi kia cũng đình chỉ hoạt động theo.
Đợi đến khi trái tim của
anh bắt đầu làm việc trở lại thì điên cuồng đập như muốn hoạt động bù
cho những giây không đập trong suốt hai mươi lăm năm. Hóa ra, đây chính
là thứ mà người gọi là cảm giác tuyệt vời a.
Bán nằm bán ngồi trên ghế, HyunSeung híp mắt nhìn cảnh trước mặt, khuỷu tay tựa vào tay vịn salon
chống đầu, hồi lâu mới nói: “Nột... Tớ nghe nói a, con trai thích mèo,
trong tiềm thức chắc chắn là có khuynh hướng đồng tính nha.”
YoSeob ngẩng đầu nhìn
HyunSeung, cười tự giễu: “Tớ không nghĩ sẽ có một ngày nào đó tớ có thể
yêu thương một người nào đó.”
HyunSeung trầm mặc.
Theo một cách nói khác,
YoSeob là đứa con hoang, năm cậu lên năm tuổi, mẹ ruột tự sát, trước khi chết chỉ lưu lại cho cậu duy nhất một thứ, chính là căn hộ cậu đang ở.
Ha ha, tình yêu của
người mẹ, chỉ có giá trị như một đống bê tông cốt thép có thời hạn sử
dụng là 70 năm thôi a.
Ngươi nói xem, yêu là cái gì?
”Thân tình” - loại từ ngữ này chưa từng xuất hiện trong từ điển của YoSeob, huống chi là “ái tình“.
”Tình”, Yang YoSeob đã
từng mong đợi, mong đợi đến mức hèn mọn, sau đó lại lạnh lùng mà buông
tha. Cho đến hôm nay, rốt cuộc không bao giờ muốn cầu xin thêm một chút
tình cảm nào nữa.
Đối với cậu mà nói, “Tình”, chỉ còn tồn tại trong quá khứ.
Thông qua việc tự mình đắm chìm vào thế giới ảo tưởng của chính cậu sáng tạo ra, YoSeob cũng thu
hoạch được một chút hạnh phúc an bình ngắn ngủi. Đối với cậu, như vậy là đủ rồi.
JunHyung dĩ nhiên không biết chuyện này.
Anh kinh ngạc, không có
năng lực yêu người khác? Sao lại như vậy? YoSeob đã từng chịu qua loại
thương tổn do tình cảm gây ra sao?
Vươn đầu lưỡi liếm lên bàn tay YoSeob, mèo đen ngẩng đầu lên nhìn cậu.
[Tôi biết tôi không hiểu
cậu, cũng không biết cậu vì sao lại bi thương đến như vậy, thật có lỗi,
hiện tại tôi không thể dùng hình dáng của một con người đối mặt với
cậu.... Thế nhưng, biểu tình hiện tại của cậu cùng khóc cũng không khác
nhau mấy... Nếu có thể, tôi hi vọng bản thân cũng có thể cho cậu một nụ
hôn an ủi như cậu mới vừa cho tôi.]