Nói thật, tiềm thức JunHyung có điểm không muốn
HyunSeung đến. Cảm giác giống như bị một kẻ xa lạ xâm nhập vào lãnh thổ
của riêng mình, làm cho anh cảm thấy bất an. JunHyung cũng không rõ tại
sao lại sinh ra cái cảm giác kỳ cục này. Anh không biết một con mèo bình thường thì hiện tại nó sẽ nghĩ gì, nhưng có thể khẳng định chính là,
anh chắc chắn bị tư tưởng độc chiếm của con mèo này ảnh hưởng rồi.
Có người nói, mèo và chó
khác nhau, nếu có người đối tốt với chó, cho nó thức ăn mỹ vị, căn nhà
ấm áp, con chó đó sẽ nghĩ đến người kia nhất định là thần. Mà mèo lại
hoàn toàn tương phản, nếu người ta sủng một con mèo đã bị chiều hư, cung cấp cho nó thức ăn ngon cùng chỗ ở tốt, như vậy mèo ta sẽ cho mình nhất định là thần.
Không gian của một con mèo cũng chính là vương quốc của nó, nó là chủ cũng là người hầu, bất luận
con mèo nào đến xâm lấn chỗ của nó tâm đều sinh ra uy hiếp hơn nữa còn
bài xích. Khi có người lạ tới xâm chiếm đến không thể chống đỡ nổi, mèo
sẽ rời đi, nó thà rằng lại tìm một khác tự chủ, cũng không nguyện cùng
động vật khác chia sẽ lãnh địa.
Thông qua JunHyung, loại bản
tính của loài mèo được chuyển biến thành như sau: Yang YoSeob là thuộc
sở hữu của tôi, như vậy cậu là thứ phi thường trọng yếu đối với tôi, nhà của cậu cũng là nhà của tôi, cậu tồn tại là để làm bạn với tôi là để
hầu hạ tôi, cậu là của tôi. *-*
Sau đó, khi mèo đen tự
cho mình cái danh phận chủ nhân, ý thức được sẽ có những người khác có
thể sẽ bước vào lãnh thổ này, JunHyung liền bối rối. Cái chỗ này nguyên
lai cũng không phải là chỗ bí mật chỉ có một mình anh có thể nhìn đến a! Nguyên lai YoSeob không phải chỉ của một mình anh. Trừ anh ra, bên
ngoài còn có người thứ hai biết được bí mật của YoSeob, đầu óc đơn giản, đáng yêu, ngoài bộ mặt xinh đẹp băng lãnh lại còn có một bộ mặt xinh
đẹp khác...
Loại cảm giác không thể nói nên lời này thật sự là khó chịu!
Mèo đen nhìn chằm chằm cửa
nhà như hổ rình mồi, vừa nghe bên ngoài có động tĩnh gì liền đứng thẳng
dậy, vểnh tai, như là sẽ có cái loại quái vật khổng lồ nào đó đột nhiên
xông tới.
YoSeob bị hành động của nó chọc cho cười, an ủi nói: “Không sợ, có ba ba ở đây rồi.”
Nghe thế, JunHyung mới
giật mình phát hiện chính mình lại làm ra cái loại hành động đột ngột sợ hãi xấu hổ đến lập tức đem đầu vùi xuống ghế salon.... OTZ! (đây là
ngôn ngữ biểu tượng mạng a, cái hình người quỳ gối chống tay xuống đất
a~) Anh đây cư nhiên vô ý thức làm cái loại hành động này! (ㅜ.ㅜ)
Đang rối rắm, chợt nghe
tiếng chuông cửa đinh đông đinh đông vang lên, người nào đó lấy trạng
thái sét đánh không kịp bưng tai hộc tốc nhảy vào trong lòng người
kia...
(=皿=)
Này, này chính là bản năng của mèo nga!! (T^T)
Linh hồn JunHyung tưởng
tượng như đang dùng sức kéo lấy thân thể con mèo đen mẫn cảm nhát gan
kia từ trong lòng YoSeob nhảy ra, khí phách hiên ngang hùng dũng oai vệ
tiến đến cánh cửa cậu vừa mới mở, YoSeob thuận thế ôm lấy mèo, cười cười nói: “Lúc này lại không sợ nữa?”