JunHyung dùng bốn cái chân mới ngắn cũn của mình thay cho phương tiện giao thông mà vội vàng phóng như bay.
Từ sau khi biến thân, trừ bỏ buổi sáng uống chút sữa ra thì JunHyung vẫn chưa có hột cơm nào vào
bụng. Mèo không phải thần tiên, không thể không ăn cơm, ngay lúc anh gõ
một chữ “Đói” vào chương trình WordPad thì DooJoon đã vội vã gọi điện
đặt thức ăn.
Thanh trưng lư ngư, Tùng thử quyết ngư, Đường thố lí ngư*.... ( các món liên quan tới cá )
Hai mươi phút sau, JunHyung
vừa ngửi được hương vị đồ ăn trong hộp bay ra liền hận không thể đem đầu lưỡi lập tức nuốt vào.
Anh đây quả nhiên đối với cá không có sức chống cự....
Trước mặt anh em nhà
mình thì cần gì chú ý đến vấn đề hình tượng, JunHyung liền vùi đầu ăn
đến lang thôn hổ yết.
DooJoon một bên nhìn một phì cười không ngừng: “Tùy rằng cậu chắc chắn không muốn nghe điều này...”
Nếu biết tôi không muốn nghe thì đừng nói ra a! JunHyung dựng thẳng cái đuôi, tiếp tục ăn cá.
“... Ha ha ha, không
được, tôi nhịn không được...” DooJoon nằm ở trên giường ôm cái bụng cười đến muốn đứt ruột nói “Nếu tôi để cho các nữ sinh kia biết bộ dạng này
của Yong JunHyung, không biết mấy người ấy sẽ như thế nào nữa ha ha ha
....”
“...Tôi cầu xin cậu nha nha
ha ha ha! Cậu đừng có làm động tác này được không? Cậu hiện tại chả khác gì con mèo đích thực a... Tôi cảm thấy mình sắp phải vào nhà thương
điên tới nơi rồi ha ha ha...” (≥▽≤)
JunHyung phun ra một tiếng“meo” khó chịu, ria mép run lên, nhếch miệng nhe răng nhảy bổ lên người
DooJoon, giơ móng ... (-_-)
”Được rồi được rồi anh bạn, là tôi sai lầm rồi... Khụ... Không cười, không cười nữa.” DooJoon cố
gắng kiềm chế tốt biểu tình trên mặt mới nói tiếp, “Ăn hai con chắc là
no rồi đi?”
Anh thực ra là muốn ăn
thêm một con nữa, nhưng hiện tại đúng là đã có điểm no rồi rồi, con cá
còn lại kia thôi thì để dành cho DooJoon ăn chung với cơm đi, bất quá
DooJoon sẽ ăn đồ ăn thừa mèo để lại sao (= =)? Lại liếm liếm miệng,
JunHyung chỉ móng vuốt về một phía.
DooJoon sửng sốt: “Phải đi?”
Mèo đen gật gật đầu. Hồi nãy
xem thời khóa biểu của YoSeob, lúc này hẳn là đã tan học rồi, anh phải
nhanh chạy về trước khi đối phương trở về nhà. Không phải là sợ YoSeob
phát hiện anh trộm chạy ra ngoài, mà chính là nghĩ tới nếu đối phương
trở về nhà nhưng lại không thấy mình, có thể sẽ cảm thấy rất cô đơn a... (T^T)
Ngày hôm qua sau khi bị
YoSeob mang về nhà, nhìn thấy trên bàn làm việc dán đầy mảnh giấy ghi
chú liền biết cậu kỳ thực là một người rất tịch mịch cô đơn. Tuy rằng
anh không biết nhiều về đối phương nhưng dựa vào cái tính cách kia của
cậu thì hẳn cậu cũng không cảm nhận được chính mình đang cô đơn.
Bởi vì đường từ nhà DooJoon
đến trường không tính là quá xa, cho nên JunHyung lúc trở về cũng không
gặp chuyện phiền phức, chỉ là lúc qua đường thì cần chú ý hơn một chút.
DooJoon phải xác định nhiều lần rằng mèo đen có thể tự trở về “một
mình”, mới đồng ý mở cửa: “Có cái chuyện gì liền phải lập tức nghĩ biện
pháp mà liên hệ với tôi, giờ nào cũng được.”
JunHyung liếc nhìn anh một cái, thâm thúy nhắn một câu
cảm tạ cùng tín nhiệm. DooJoon hiểu ý cười, nói: “Đi thôi, điều tuyệt
vời nhất chính là mình có khả năng trải nghiệm một cuộc sống khác thường với nhân loại. Phải sống cho tốt sống nha.”
Người anh em, tôi biết rồi.
Tôi sẽ hảo hảo hưởng thụ thời gian biến thành mèo này. (@_@)
Đứng ở một góc độ khác của một loại sinh vật khác mà xem cho thật kỹ cái thế giới này.
×××
Lúc YoSeob còn đang trên đường về, JunHyung bắt đầu tự hỏi mình một vấn đề nghiêm trọng.
Nếu mình đem YoSeob trở thành đối thủ, kia có phải JunHyung tự nhận mình chính là tác giả mạng luôn không?
Trong cả nước thịnh
hành nhất chính là tiểu thuyết trung văn huyễn huyễn, chỉ có một vị tác
giả có thể được mọi người cảm thấy trình độ không thua YoYo chính là --- JoKer Yong.
Từ lúc học lớp 11 đã bắt đầu viết tiểu thuyết mạng, JunHyung liền dùng hài âm tên của chính mình,
nghĩa “Nhìn lá rụng biết mùa thu đến” để làm nghĩa bao hàm, sau đó đặt
lại thành bút danh “JoKer Yong”, gọi tắt là JoKer. ( cái tên liên quan
hè...)
YoYo và JoKer, hai tác giả có văn phong hoàn toàn bất đồng nhau. Nếu như nói tiểu thuyết của YoYo
luôn có những đoạn kịch tính, xúc cảm theo tâm lý tính cách nhân vật thì tiểu thuyết của JoKer lại có khuynh hướng như rock, tiết tấu nhanh
thanh thoát.
Có lẽ do phong cách sống
khác nhau, hoặc do sự cảm thụ về văn hóa khác nhau, hai người đều có một lượng độc giả hoàn toàn bất đồng. Thiếu niên thích đọc sách thường có
khuynh hướng nghe nhạc, mà nghe rock thì lại thích chơi bóng rổ, cho nên ở tại một thời điểm nào đó số lượng độc giả của cả hai sẽ có thay đổi.
Theo như JunHyung, thứ hạng đều quyết định tất cả, cho dù có có thông
minh siêu việc đến đâu, thì cho dù chỉ kém một thứ hạng cũng là thua.
Thú vị chính là, cho
dù hai tác giả văn phong không giống nhau, cũng có lúc bọn họ đều đồng
thời xem bình luận của độc giả.
JunHyung từng vào một diễn
đàn xem độc giả bình luận “YoYo và JoKer”, trong đó có độc giả thích xem tiểu thuyết JoKer bình luận: [Rất thích tiểu thuyết của JoKer, cốt
truyện khá thật, làm cho người đọc cảm thấy rất thoải mái khoái trá.
Tiểu thuyết của YoYo tuy rằng viết rất được, nhưng là có chút đông tây
rất không thật, có điểm không thể chấp nhận. Có đôi khi hoài nghi JoKer
và YoYo chính là anh em, YoYo thiếu hụt thứ gì thì JoKer lại bù khuyết
vào cái đó.]
Sau đó có người phản hồi nói: [JoKer không viết mộng ảo gì đó bởi vì anh ta là đàn ông chân chính.]
Tiếp theo lại có người nói: [Ý của bạn YoYo không phải là đàn ông!? Thao~ Bạn mới không phải đàn ông đó!]
Sau đó hai bên độc giả bắt đầu cắn xé nhau: [Nói như thế nào thì thứ hạng của JoKer cũng không bằng YoYo.]
[Bởi vì độc giả đều thích nằm mơ a... Ai, thế giới thực thì không có quyền lực a.]
[Nằm mơ? Nói nghe tốt như
vậy sao! Không phải là ý dâm sao, chẳng lẽ JoKer không ý dâm? Mấy người
viết tiểu thuyết đều là ý dâm cuồng!]