Toàn bộ người trước mắt đều biến thành động vật to lớn. Nếu có một nữ nhân nào đó mang đôi giày cao gót đạp đạp đạp tới sát ngay bên cạnh
hắn, vậy tiếng bước chân kia liền sẽ giống y như sét đánh ngang tai.
JunHyung bị dọa đến kinh hồn bạt vía, cẩn cẩn dực dực nhanh nhẹn bước
dọc theo tòa nhà, nhằm ngăn ngừa lần thứ ba phát sinh ‘sự cố giao thông’ mèo mất mạng vì bị người đạp mà quay về Hoàng Tuyền. Nếu là như vậy thì cậu chính là con mèo đầu tiên còn chưa bước đi vững đã bị đạp chết!
Nghĩ đến kết cục bi thảm đến cực điểm đó, JunHyung sợ hãi cụp tai phóng
cái vèo. Đột nhiên biến thành mèo, dĩ nhiên là không thể nào cảm thấy bình thường cho nổi rồi.
Nhưng mà mèo thì cũng có ưu thế của loài mèo.
Người ta đi bộ thì mất mười phút lộ trình, nhưng con mèo JunHyung thì chỉ cần hai phút là đã chạy tới nơi.
Chưa bao giờ trải qua cảm
giác phóng nhanh đến như thế, JunHyung thậm chí có chút hưởng thụ loại
cảm giác mềm mại uyển chuyển này, cảm thụ cảnh tượng đột nhiên chỉ trong chớp mắt rụt lui ra đằng sau, không khí đối với cậu tựa hồ như hoàn
toàn không hề có lực cản để cậu có thể tự do cùng gió thi đua, nếu như
không có cái túi nhỏ đeo trên cổ, cảm giác liền tốt lắm nha.
Quả nhiên biến thành mèo cũng không tồi a, JunHyung tự đùa tự vui tự cảm khái, nửa đêm khuya khoắc
muốn đi hóng mát gì đó, tự mình chạy ra ngoài chạy vài vòng là được,
khỏi cần mua xe a, mấy ngày trước cùng DooJoon đi xem triển lãm xe liền
có chút tâm động, nhưng giờ thì hoàn toàn đánh mất ý niệm trong đầu.
Làm một con mèo, ưu thế lớn
nhất chính là bước đi không tiếng động, mà làm một con mèo đen, ưu điểm
lớn nhất dĩ nhiên là đi như bóng ma!
Lắc mình một cái, dưới tình
huống không ai chú ý tới, JunHyung liền xông vào khách sạn, cho dù bảo
an có phát hiện, cũng đâu có chạy nhanh bằng hắn, hắc hắc! Hiện tại bạn
học mèo đen đang leo thang lầu—— hắn không muốn bị thang máy kẹp chết
đâu, chạy vài bước đã tới lầu bốn, hiện tại đã biết vì sao mèo có thể di chuyển nhanh như vậy….
Nhớ là căn phòng 401B,
JunHyung có hết sức ngưỡng cái cổ mèo nhìn mấy cánh cửa. Tuy tất cả các
phòng đều được cách âm rất tốt, nhưng hiện tại JunHyung lại là một con
mèo mẫn cảm, thính lực tốt tới mức khiến hắn cơ hồ muốn nâng chân bịt lỗ tai mình —— thật sự quá ồn! Tiếng ca lẫn tiếng cười đùa, hắn thậm chí
còn có thể nghe thấy trong cái phòng ngay trong góc kia phát ra tiếng
rên rỉ quỷ mị…. Dùng cái mũi cũng biết người bên trong đang làm cái gì
đó rồi.
Nơi thanh sắc, đại để đều giống nhau. Cho dù là khách sạn karaoke cấp năm sao thì cũng thế.
Phẫn hận dùng mũi mèo vứt ra
một cái khẩu khí, JunHyung trộm vòng qua quầy phục vụ lầu bốn, không
hiểu sao nhân viên lại không có ở đó, liếc liếc mắt nhìn máy tính trên
bàn làm việc, trên màn hình còn phát ra tiếng ‘tích tích tích’ mơ hồ của QQ.
Chậc chậc, ở đâu cũng có
nhân viên không chịu làm việc đàng hoàng a, vừa nghĩ, JunHyung đã tìm
được cửa phòng 401B, bên trong là tiếng va chạm cốc binh binh cách cách
cùng tiếng mọi người ầm ĩ vui đùa, xen lẫn với âm nhạc vui vẻ.