Trong đại điện, Nhan Kính ngồi tại vị trí cao nhất giống như một vị thần, đứng bên cạnh là trưởng môn đang cung kính hầu trà. Hai bên là các vị trưởng lão, ai nấy đều cúi thấp đầu, riêng chỉ mình Giai Hy đứng chính giữa điện là thẳng người nhìn Nhan Kính.
“ Muốn nhận ta làm sư phụ phải không?
“ Không, lúc nãy nói nhầm. Muốn nhận trưởng môn làm sư phụ. “ Trước uy áp của Nhan Kính, cô nhẹ nhàng phủ nhận, mỉm cười như gió xuân, không chút sợ hãi.
Nghe cô nói vậy, Nhan Kính cau mày, liếc nhìn trưởng môn bên cạnh mà chầm chậm phun ra khí lạnh nghìn năm của mình. Gì, lão già như người muốn cướp người.
“ Tại sao lại không nhận ta làm sư phụ? So về tu vi ta chính người trên vạn người người ; nhan sắc thì khỏi bàn ; thậm chí địa vị cũng cao hơn. “
Trưởng môn:... -_-
“ Nói như thế nào nhỉ... ừm, đại khái là không thích người đi. Chắc vậy. “ Suy nghĩ một lúc,, Giai Hy gật gù đầu nhỏ của mình trả lời.
Chắc, chắc cái đầu người đó. Thật muốn đánh cái đối tượng công lược kia một trận mà. Cũng không biết vì sao tổng bộ lại sắp xếp cho lão tử cái đối tượng thần kinh kiểu này chứ.
Kìm nén giận dữ, Nhan Kính duy trì bộ dáng băng sơn lãnh cốc của mình, chẳng qua là bàn tay đã có xu hướng nắm chặt thành quyền.
“ Trở thành đồ đệ của ta, ngươi chính là dưới một người trên vạn người. “
“ Ồ, nhưng ta lại thích đứng trên đỉnh cơ, người có thể nhường vị trí lại cho ta, ta liền suy xét một chút vấn đề này. “
Trưởng môn cùng các trưởng lão suýt nữa ngất luôn tại chỗ khi nghe đề nghị ngông cuồng mà cô vừa nói ra. Này không phải là đi tìm chết sao, đại tổ tông sư tôn sẽ không tức giận mà đem người chém chứ. Nhưng khác với tưởng tượng của họ, sắc mặt Nhan Kinh chỉ hơi trầm xuống một chút liền khôi phục lại, còn hướng đến chỗ Giai Hy bước xuống, nhẹ nhàng liền vác được cô lên vai rồi phi hành rời về chỗ ở của mình.
Trưởng môn và các trưởng lão:... Người ta không đồng ý nhận sư phụ liền cướp về. Đây là loại thao tác kì lạ gì vậy.
Nằm úp trên vai Nhan Kính, cô cảm thấy khó chịu đến muốn nôn, cả cơ thể đều không thoải mái mà giãy dụa muốn thoát khỏi.
“ Nằm im một chút nếu không muốn ngã xuống. “ Nhan Kính lạnh lùng nhắc nhở nhưng cũng di chuyển vị trí để cô có thể nằm thoải mái hơn.
Phải đối tốt với đối tượng công lược nếu không hảo cảm. Hừ, cũng tại cái thiết lập nhân vật chó má này hại lão tử, nếu không liền trực tiếp có đầy hảo cảm rồi. Băng sơn sư tôn gì chứ, chẳng ra sao.
Phi hành được một lúc, Nhan Kính rốt cuộc cũng hạ cánh xuống biệt viện được dựng trên đỉnh của một ngọn núi cao, xung quanh che chắn bởi sương mù, nhìn từ xa rất khó phát hiện.
Nhảy xuống khỏi người Nhan Kính, Giai Hy quan sát xung quanh. Biệt viện khá lớn, xung quanh trồng một ít linh thảo quý hiếm, đằng sau là một hồ nước nóng nối liền với thượng nguồn. Linh khí so với lúc ở biệt viện cũ cũng nồng đậm hơn rất nhiều. Chậc, địa vị cao đại ngộ cũng thật khác biệt nha.
“ Thế nào, có tốt không. Nếu muốn thì bây giờ nhận ta làm sư phụ cũng không muộn. “
“ Không nhận. “ Giai Hy nói chắc như đinh đóng cột, ánh mắt khiêu khích nhìn Nhan Kính.
Ta chính là không nhận đó, ngươi có thể làm gì ta, đánh ta, xin lỗi nhưng ngươi đánh còn lâu mới lại.
Nhan Kính: Có thể giết rồi đổi một cái đối tượng công lược khác không.
Lão tử không thể câu thông được với kẻ thần kinh này.
002: Không thể đổi trừ khi người tự sát thành công trở về không gian hệ thống, nhưng khi chưa hoàn thành nhiệm vụ mà tự sát thì hệ thống sẽ có cách hồi sinh lại, vậy nên đáp án là vĩnh viễn không thể đổi, trừ khi thành công công lược được đối tượng.
Nhan Kính:... -_-. Được, coi như ngươi giỏi, ta đi công lược là được chứ gì.
“ Tại sao không nhận? “
“ Đã nói từ trước, người đưa vị trí bây giờ của người cho ta, ta liền suy xét nhận người làm sư phụ. “
Lão tử suy nghĩ lại rồi. Vẫn là nên giết chết đi.
002: Địa ngục giới hân hạnh tài trợ.
Haha, đùa thôi, đối tượng công lược để sủng. Sủng rồi giết.