Nói cách khác, nếu như cô không chủ động trêu chọc đàn ông, như vậy Tư Hải Minh sẽ buông tha cho cô.
Xe vững vàng đi trên đường, Đào Anh Thy nghiêng mặt, nhìn về phía cửa sổ, hướng đi hình như là khu chung cư Ánh Sáng. Xem ra đến lúc đó cô lại phải chạy về rồi.
Đưa cô về nhìn như chỉ là tiện tay, nhưng một chút cũng không thấy tiện.
Không gian chật hẹp vì sự tồn tại của Tư Hải Minh mà càng trở nên ngột ngạt, luôn cảm thấy không khí không đủ dùng.
Đào Anh Thy nép vào một bên cửa xe, không nói gì, chỉ hi vọng xe chạy nhanh một chút, để cóvthể nhanh chóng xuống xe, nhanh chóng rời xa Tư Hải Minh.
Xe thật sự dừng ở bên ngoài khu chung cư Ánh Sáng.
Đào Anh Thy nói: “Cảm ơn anh Hải Minh đã đưa tôi về.”
Nói xong liền muốn xuống xe.
Cơ thể vừa chuyển, cổ tay liền bị nắm lấy.
Dọa đến cả người Đào Anh Thy đều căng cứng, đầu óc ong ong giống như lúc nãy bị tập kích vậy.
Tư Hải Minh vén ống tay áo cô lên, kiểm tra vết thương trên tay.
Băng gạc không có vết máu, đã được thay.
Sau đó, Tư Hải Minh kéo cô một cái.
“A!”- Đào Anh Thy ngã vào trong lòng Tư Hải Minh, đặt mông ngồi lên đùi anh.
Có thể cảm nhận được đường cơ rắn chắc trên đôi chân của anh, cảm giác nóng bỏng như vậy khiến trong lòng cô hoảng sợ đến không dám động đậy.
Tư Hải Minh tóm lấy cằm của cô, ánh mắt mang theo tính xâm lược: “Cho cô hai lựa chọn. Một là làm người phụ nữ của tôi, hai là làm con gái của người kia”
Đào Anh Thy kinh ngạc nhìn anh.
Dường như không còn cảm giác được hơi thở của mình nữa, tim đập như đánh trống.
Đào Anh Thy sao mà không hiểu rõ cái lựa chọn này.
Làm người phụ nữ của Tư Hải mình và làm con gái của Liêu Ninh, cái đầu sẽ làm cho cuộc sống của cô tốt hơn một chút.
Cái sau chính là chịu sự tra tấn không ngừng của Tư Hải Minh.
Hoặc là cô không biết tốt xấu lựa chọn làm con gái của Liêu Ninh, vậy kết cục sẽ còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng.
Nhưng mà, làm người phụ nữ của anh, sẽ càng để bị lộ chuyện sáu đứa nhỏ.
“Có thể cho tôi… suy nghĩ mấy ngày không?”- Đào Anh Thy nghĩ là có thể kéo dài mấy ngày.
“Bây giờ”
Ai ngờ người này lại không cho bất kỳ chỗ thương lượng nào.
“...”- Đào Anh Thy nhíu mày, có cần ngang ngược như vậy không? Cũng không cho suy nghĩ.
Ánh mắt đầy áp bức của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi đang run rẩy của cô, dường như muốn xuyên thủng mắt cô.
“Tôi không làm con gái của Liêu Ninh” - Đào Anh Thy nói, dù sao sau khi Liêu Ninh vứt bỏ cô, thì quỹ đạo cuộc sống đã dừng lại. Lần trước gặp được chỉ là ngoài ý muốn.
Bàn tay bóp cằm Đào Anh Thy càng nắm chặt, sự thô bạo này khiến cho Đào Anh Thy hoảng hốt.
“Ở trước mặt tôi mà dám giở trò khôn lỏi à?”
“Không… không có…” - Đào Anh Thy liền tránh né đi.
Tư Hải Minh đè gáy cô, ép lại gần, môi mỏng hôn lên miệng Đào Anh Thy.
“Ưm..”
Lông mi cong dài của cô run lên một cái, mặt đỏ bừng, nhắm mắt lại.
Bị Tư Hải Minh hôn trong hôn ngoài đủ rồi mới buông ra, Đào Anh Thy suýt chút thì tắt thở, nhanh chóng thở dốc.
“Không sao, cô có lựa chọn cái nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu”- Giọng nói trầm khàn của Tư Hải Minh phả lên đôi môi sưng đỏ của cô.
Cơ thể Đào Anh Thy căng cứng, không nói gì
“Ngày lành tháng tốt thế này, tôi sẽ thành toàn cho cô.”
“Không, tôi chọn làm người phụ nữ của anh”- Đào Anh Thy vội vàng trả lời.
Tư Hải Minh im lặng nhìn cô, ánh mắt anh như hố sâu không đáy, có thể nuốt chửng người ta ngay lập tức.
Đào Anh Thy không biết trong lòng anh nghĩ gì, nhìn không thấu được bộ dạng sâu không lường được bên ngoài cất giấu ý nghĩ đáng sợ nào.
Phút chốc, lại nghe thấy môi mỏng của Tư Hải Minh nhếch lên: “Xuống xe.”
“....Vâng.” - Đào Anh Thy cố hết sức bò ra khỏi người anh, đi xuống xe.
Cô đứng ở ven đường chuẩn bị đưa mắt nhìn xe của Tư Hải Minh rời đi.
Hết chương 129.
—————————————————
Lynk nèe