1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi

Chương 91: Chương 91




Mặc dù Đào Anh Thy cảm thấy rằng có lẽ cô đang đợi một vị khách quý có tên có tuổi, nhưng không biết tại sao trong lòng cô vẫn luôn bất an.

Ngay cả tay chân cô cũng đều mềm nhũn cả ra.

Cô lo lắng nhìn giờ trên điện thoại, vừa đặt điện thoại xuống thì ở cửa ra vào đã náo loạn.

Cơ trưởng cùng không ít tiếp viên hàng không đứng cung kính ngay lối ra vào.

Khi Đào Anh Thy nhìn thấy vài người đàn ông mặc bộ đồ tây màu đen bước vào, đầu óc cô trở nên mơ hồ ngay tại chỗ.

Khuôn mặt của Đào Anh Thy ngay lập tức trắng bệch khi những người đàn ông kia đưa những cặp mắt tìm kiếm trúng nơi cô.

Cô đứng lên ngay tức khắc và chạy về phía đằng sau đuôi máy bay.

“Đứng lại!”

Đào Anh Thy nghĩ thầm: “Có ngu thì tôi mới đứng lại”

Cô mở cửa phòng vệ sinh, vào bên trong rồi khóa cửa lại.

Đào Anh Thy nhìn cánh cửa một cách phòng thủ, cô tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài.

Có tiếng gõ cửa, cả người cô đều run lên.

“Cô Anh Thy, mời cô đi theo chúng tôi. Cô muốn toàn bộ hành khách trong máy bay chờ đợi cô hay sao?”

Đương nhiên Đào Anh Thy không muốn như vậy.

Những suy nghĩ hỗn độn chất chứa trong đầu.

Cô chưa từng nghĩ đến việc mình đã vượt qua vòng kiểm tra an ninh mà vẫn bị người của Tư Hải Minh tìm thấy ngay lúc máy bay chuẩn bị cất cánh.

Đào Anh Thy không muốn ra ngoài, cô sẽ bị Tư Hải Minh bắt đi, cô cũng không biết anh sẽ làm gì với mình.

Cô hoang mang, sợ hãi.

“Cô Anh Thy, có cuộc gọi từ ngài Hải Minh” - Một giọng nói từ bên ngoài vọng vào.

Đào Anh Thy sửng sốt, cuộc gọi từ Tư Hải Minh sao? Có thể cho thấy rằng Tư Hải Minh đã không đến, nhưng ngay cả khi anh không đến thì thế lực đáng sợ đó đã bao bọc lấy cô một các sâu sắc.

“Cô Anh Thy, ngài Hải Minh không có kiên nhẫn, cô muốn chúng tôi xông vào sao?”

Đào Anh Thy sững sờ, xông vào ư?

Do dự vài giây, cô từ từ mở cửa.

Bên ngoài nhà vệ sinh có mấy người mặc đồ đen nhìn cô một cách lạnh lùng.

Tên dẫn đầu còn cầm điện thoại di động đưa đến trước mặt cô.

Đào Anh Thy cầm lấy, vừa mới đặt điện thoại bên tai thì Tư Hải Minh trong điện thoại như hiện ra trước mắt, giọng nói lạnh lẽo của anh truyền đến: “Cô có chịu đi ra ngoài hay không hả?”

“Tôi.. Rốt cuộc là anh định làm gì?”-Đào Anh Thy cắn môi, buông tay ra, vừa sợ hãi vừa hỏi bằng giọng điệu tức giận.

“Tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi không đồng ý thì thậm chí là ngay cả thành phố bên cạnh cô cũng không thể nào chạm đến được, trí nhớ của cô có vẻ không được tốt lắm nhỉ!” - Giọng nói Tư Hải Minh vang lên đầy hung ác và nham hiểm.

“Tại sao chứ? Sao anh không cho tôi đi? Tôi rời xa anh cũng không được hay sao?”- Đào Anh Thy tức giận.

“Không có chuyện tốt như vậy đâu”- Tư Hải Minh lạnh lùng nói một cách áp bức: “Đừng để tôi phải tự mình đi bắt cô”

Nói xong anh cúp máy.

Tay Đào Anh Thy run lẩy bẩy khiến cho chiếc điện thoại suýt chút nữa rơi xuống đất.

Tên vệ sĩ nhận lại điện thoại và làm một động tác mời chào: “Cô Anh Thy, mời cô.”

Đào Anh Thy cắn chặt môi, mọi người trên máy bay đều nhìn cô với vẻ nghi hoặc, thậm chí là còn có vài cặp mắt ngưỡng mộ, thèm muốn.

Tại sao lại ngưỡng mộ, thèm muốn được kia chứ?

Khi Đào Anh Thy đi qua lối đi, cô nghe thấy có người nói: “Là cô vợ yêu của nhà ai đã trốn thoát thế nhỉ?”

“...”- Đào Anh Thy không biết nói gì.

Cô được một đám vệ sĩ áp giải lên xe, e rằng áp giải phạm nhân cũng không kín như bưng như thế này.

Ngồi bên trong, ánh mắt trống rỗng của cô nhìn ra ngoài cửa kính xe, tay chân mềm nhũn cả ra vì căng thẳng.

Cô mang theo tâm lý may rủi. Giờ phút này đây, cô thật sự bị Tư Hải Minh bắt lại được rồi.

Cho nên từ giờ trở về sau, liệu cô có phải bị anh kiểm soát trong lòng bàn tay hay không? Cô sẽ không thể rời khỏi thành phố nửa bước và ở lại bên cạnh Tư Hải Minh, một người ỷ quyền cậy thế.

Đào Anh Thy chỉ mới rời khỏi Minh Uyển một ngày thì đã bị đưa về lại nơi đây một lần nữa.

Toàn bộ Minh Uyển giống như một hang động ma thuật sâu thẳm, bóng tối phía xa dường như đang ngủ yên với những giống loài khủng khiếp ảo ảo khiến cho nó trở nên vô cùng đáng sợ, mờ mờ người ta cảm thấy kinh hãi.

Đào Anh Thy nhìn lối vào của đại sảnh, chần chừ không dám bước vào, giống như thể nếu cô bước vào bên trong sẽ bị dã thú xé tan tành thành từng mảnh rồi ăn tươi nuốt sống, không tìm được đường tẩu thoát.

Thế nhưng sau cùng thì cô cũng phải bước vào đấy…

Hết chương 91.

—————————————————-

14/05/2022

Lynk nèe


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.