“…”Tịch Giai Giai không còn cách nào khác, trực tiếp cúp điện thoại, nhìn bộ đồ ngủ màu vàng nhạt của mình, cũng may vừa rồi đi ra phòng tắm đã cầm theo áo khoác, nếu không đi ra ngoài như thế này sẽ bị coi là điên mất.
Sau khi mặc áo len vào, cô như một tên trộm, đợi cho ký túc xá yên tĩnh lại tiếng còi xe mới đi xuống lầu.
Dì quản túc đang ngủ nên cô chỉ đành quẹt thẻ quản lý vào cửa rồi chuồn ra ngoài.
Quy tắc của trường là chỉ cần ra ngoài sau giờ gác cổng, thì sẽ không vào được nữa.
Nhưng bây giờ cô không có thời gian nghĩ đến mối nguy hiểm sẽ ngủ ngoài đường, trước tiên phải xử lý tên khốn kiếp dưới lầu đã.
Có trời mới biết có khi anh sẽ trực tiếp hét tên cô lên, ngày mai cô không muốn xuất hiện trong diễn đàn của trường, trở thành người đứng top đâu.
Ngoại trừ phải băng qua cửa ký túc xá, cách một đoạn đường dài, cô nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen có đèn phô, cô ba chân bốn cẳng vội vàng chạy tới, chưa kịp nói một lời với Bùi Dục đã kéo cửa xe ngồi vào ghế sau.
Ngước mắt lên, Tịch Giai Giai lúng túng mỉm cười trước ánh mắt ngạc nhiên của người quản lý: “Chào quản lý.”
“Uh… xin chào, cô Tịch.” Người quản lý không gọi cô là Tiểu Tịch như trước nữa mà xưng hô rất tôn trọng, nói xong, anh ta đột nhiên mở cửa bên cạnh, vội vàng nói: “Tôi không thể ngồi ở phía sau, tôi ra phía trước ngồi nhé.”
Sau khi nhìn người quản lý chuyển sang ghế trước, Bùi Dục lấy hết sức đà bước vào ghế sau, mắt anh dừng lại ở cô gái mặc pyjama và áo khoác, khuôn mặt trắng nõn mềm mại lại càng thêm non nớt khi được bộ đồ màu vàng phụ hoạ, tóc tai hơi bù xù, khuôn mặt có vẻ thiếu kiên nhẫn vì bị gián đoạn giấc ngủ, giống như một quả trứng vừa chín tới, bóc vỏ đầy hơi nóng.
Tịch Giai Giai hoàn toàn không có tâm trạng để chiêm ngưỡng người trước mặt, ngược lại cảm thấy vô cùng đáng ghét: “Anh tìm tôi muộn vậy là có chuyện gì?”
“Nếu tôi không có việc gì thì không được tìm em sao?” Bùi Dục tức giận hỏi ngược lại: “Vừa rồi không phải từ chối nghe điện thoại sao? Sao lại chạy xuống đây?”
“Nếu không phải do anh cứ mãi bấm còi thì tôi sẽ xuống sao?” Tịch Giai Giai bị thái độ bất cần của anh làm cho phát cáu, ngay lập tức đáp trả: “Anh có biết bây giờ là mấy giờ không? Hành vi của anh không chỉ ảnh hưởng đến tôi, mà còn ảnh hưởng đến những người khác, đó là việc làm không lịch sự và trái với đạo đức.”
Giọng điệu của cô không cao, thậm chí còn rất bình tĩnh, nhưng sự khiển trách trong lời nói vẫn không giảm đi nửa nào.
Tài xế và quản lý ngồi ở ghế trước lau từng giọt mồ hôi thay cô, dù sao từ trước đến nay không ai dám mắng Bùi Dục trước mặt người khác như vậy.
Rõ ràng là Bùi Dục cũng phát cáu, nhưng nhất thời anh không tìm được lý do thích hợp nào để phản bác.
Trong suốt hơn 30 năm cuộc đời, anh chỉ làm duy nhất một lần việc khi người khác ngủ thiếp đi mà lại bấm còi thôi.
Anh chỉ có thể nói ra một câu rất vô lý: “Nếu em ngoan ngoãn đi xuống lầu, sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy.”
“…” Tịch Giai Giai nhìn anh giống như đang nhìn một giống loài lạ, không có gì để nói, cảm thấy được cô và Bùi Dục chẳng qua là không hợp nói chuyện, liền hỏi thẳng: “Rút cục thì anh có chuyện gì?”
Bùi Dục vốn dĩ muốn nói ‘Tôi nhớ em’, ‘Tôi muốn gặp em’, những câu đại loại như thế, nhưng lại bị cô làm cho nghẹn họng, dù anh có thờ ơ đến đâu thì cũng không thể nói ra được: “Không có gì.”
Tịch Giai Giai sụp đổ hoàn toàn, nâng giọng hét vào mặt anh: “Bùi Dục, tốt cuộc anh muốn gì chứ?”
Tức giận rồi?
Bùi Dục liếc xéo qua thì thấy hai má hơi ửng hồng của cô, anh cũng cảm thấy mình có chút không bình thường, anh thích nhìn Tịch Giai Giai lo lắng tức giận.
Bởi vì sự tức giận lo lắng này hướng vào anh ta chứ không phải ai khác.
Thật sự tốt hơn nhiều so với ánh mắt bình tĩnh nhìn anh.
“Nhưng vì tôi đã gặp em, tôi mời em ăn tối nhé.”
“…Tôi không đói.”
“Ăn với tôi.” Anh thốt ra như thế là chuyện đương nhiên, khi anh nói xong, anh ra lệnh cho người lái xe: “Đi đến phố Hồng Thắng.”
Tịch Giai Giai cảm nhận được xe khởi động, cho dù cô đã dùng tốc độ nhanh nhất để kéo cửa, nhưng khóa điều khiển còn nhanh hơn, cô kinh ngạc mở to mắt: “Tại sao?”
Tại sao cô phải đi ăn với anh khi anh đói? Cô không phải nhân viên của anh, càng không phải là bảo mẫu của anh!
So với sự oán giận của cô, Bùi Dục lạnh nhạt và bình tĩnh hơn, anh nhắm mắt lại nói: “Tôi muốn em ở lại với tôi.”
Tịch Giai Giai nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ước cô có thể đưa tay ra xé nát mặt anh, cô chưa bao giờ ghét một người đến thế.
“Tôi đi ăn với anh trong bộ đồ ngủ thế này, anh không thấy xấu hổ à?” Tay trên đầu gối của Tịch Giai Giai siết chặt.
Bùi Dục như bị câu nói này làm cho bừng tỉnh, đột nhiên mở mắt ra, sau khi nhìn bộ đồ ngủ, anh cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng không phải vì không đẹp mà xấu hổ, mà là vì anh ích kỷ không muốn người khác nhìn thấy cô trong bộ đồ ngủ thế này.
Lúc này, trung tâm mua sắm cũng đã đóng cửa, không còn chỗ mua quần áo nào.
Nghĩ trái nghĩ phải, anh liếc nhìn xuống chiếc áo len chui đầu màu đen trên người mình, hôm nay anh đi uống rượu với anh Quyết Trình, nhưng ăn mặc cũng không chỉnh tề lắm, tuy là người mẫu nam nhưng nhìn cũng bình thường.
Anh kêu quản lý: “Anh cởi áo đưa cho tôi.”
Người quản lý đột nhiên được nhắc đến nên có chút phản ứng không kịp: “Gì?”
“Quần áo, cởi ra cho tôi mặc.”
“… Vậy, vậy tôi…”
“Ngày mai tôi sẽ nhờ nhà họ G gửi tặng anh bộ sưu tập mới nhất của năm nay.” Bùi Dục không có kiên nhẫn nghe hết, biết quản lý thích mặc nhãn hiệu G, nên trực tiếp đưa cho một bộ.
Quản lý cũng không phàn nàn gì nữa, lập tức cởi áo khoác ngoài, là một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm.
Cùng lúc đó, Bùi Dục cởi áo len trước, ném cho Tịch Giai Giai.
Trước mặt đột nhiên chìm vào bóng tối, Tịch Giai Giai hoảng hốt, vô thức vươn tay muốn bỏ thứ trên đầu xuống, nhưng lại bị một đôi lòng bàn tay ấm áp giữ chặt: “Đừng cử động.”
“Anh đang làm gì đấy?” Không thấy được gì trước mặt, Tịch Giai Giai có chút hoảng hốt.
Bùi Dục nhìn chằm chằm vào người quản lý đang cởi đồ phía trước, khi anh ta cởi chiếc áo sơ mi bên trong và mặc lại bộ vest bên ngoài thì mới thả tay ra.
Tịch Giai Giai lập tức kéo quần áo trên đầu xuống, hai mắt cô mở to đầy tức giận: “Anh…”
Còn chưa nói được gì, ánh mắt cô rơi vào cơ thể trần truồng của người đàn ông, như thể bị thiêu cháy, cô nhanh chóng nhìn đi chỗ khác: “Anh, anh cởi quần áo làm gì vậy!”
“Tôi không cởi quần áo đưa cho em, anh định mặc bộ đồ ngủ đi ra đường thật à?” Bùi Dục trực tiếp mặc chiếc áo được đưa qua, tuy hơi nhỏ nhưng có thể dùng được: “Mặc vào đi, nó lớn hơn bộ đồ ngủ của em.”
Lúc nay Tịch Giai Giai mới hiểu ý của anh, nhìn chiếc áo len đen cao cấp, không ngờ anh vẫn để tâm đến vị trí của mình như vậy, nhất thời không biết có nên mặc hay không.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định mặc vào, bực anh mà làm mình thiệt thòi là không đáng.