Thế là cô quyết tâm, cầm quần áo lên đi mặc vào, đúng như anh nói quần áo này rất lớn, tay áo có thể che khuất toàn bộ bàn tay của cô, áo ngủ mỏng bằng nhung cô đang mặc ở bên trong vậy mà không nhìn ra được gì.
Chỉ có điều...
Tịch Giai Giai đưa lên mũi ngửi ngửi thấy có một mùi nước hoa nhè nhẹ, vô cùng đặc trưng dễ dàng gây nghiện khiến cho người ta cứ muốn ngửi mãi không ngừng.
Là hương vị trên người anh.
Bùi Dục nhìn cô gái đang mặc quần áo của mình, rõ ràng mới vừa rồi còn cảm thấy cô bướng bỉnh không chịu nghe lời nhưng lúc này lại vô hình thuận mắt hơn rất nhiều, cô mặc màu đen là rất đẹp, kết hợp với làn da trắng giống như là sô cô la với sữa bò.
Rốt cuộc anh cũng hài lòng, xe cũng vừa lúc lái đến đường Hồng Thắng, anh nhíu mày nói: "Mặc áo khoác vào, xuống xe."
Tịch Giai Giai không có cách khác đành phải quấn chặt áo khoác vào người sau đó mở cửa bước xuống xe.
Quản lý và lái xe vô cùng tinh mắt nên không đi theo, Bùi Dục trải qua một đường giày vò như thế nên đầu óc đã hơi tỉnh táo một chút nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu nên vẫn phải để Tịch Giai Giai dìu anh.
Tịch Giai Giai cảm thấy mình giống như là một khối đất nặn trong tay anh, vò tròn bóp nghiến cũng không thể có nửa lời oán giận, cô thật không may mới gặp phải một tên đại ma đầu như thế!
"Được rồi, đừng giữ cái vẻ mặt đó nữa, chợ đêm bên này có rất nhiều quầy ăn vặt, chẳng phải em thích ăn mấy thứ đồ không sạch sẽ kia sao, buổi tối hôm nay cam đoan em có thể ăn đủ." Bùi Dục vừa nói vừa đi vào bên trong, nhìn đám người đang rộn rộn ràng ràng ở kia mà có chút nhức đầu.
Bên cạnh có người người trẻ tuổi đi ngang qua nghe thấy anh nói như vậy đều tới tấp quăng tới một ánh mắt khinh bỉ, giống như là muốn nói "Người này giả vờ giống như là không thích thì còn đến đây làm cái gì".
Vì Tịch Giai Giai không muốn để cho mình cũng bị mất mặt theo nên đành phải tăng nhanh bước chân đi về con phố chính của chợ đêm.
Nhìn thấy khói trắng đang bay lên ở mỗi một quầy ăn vặt, tâm tình Tịch Giai Giai mới dần tốt hơn được một chút, cô thừa nhận mình rất thích mấy quầy ăn vặt này, thứ này đối với cô mà nói đều ngon hơn tất cả những món ăn ngon ở trong khách sạn kia.
Vừa mới đi vào đầu phố, cô thoáng nhìn một quầy bán xiên trứng chim cút, chính là trứng chim cút bình thường chiên lên sau đó xâu thành từng xiên, phía trên phủ hai loại sốt cà chua và tương ớt ngọt.
Rất lâu rồi Tịch Giai Giai không ăn được món này, cô muốn mua một xiên nhưng lại không thể chậm trễ thời gian tới chỗ anh, nhìn mấy lần rồi chuẩn bị từ bỏ.
Chỉ là ánh mắt này lại bị Bùi Dục bắt được, bước chân anh chuyển hướng đi về phía quầy bán hàng rong, gào to một tiếng: "Cái này nhìn không tệ, mua một xiên đi."
"Được rồi ~ "
Lập tức ông chủ tay chân nhanh nhẹn xâu lấy một xiên rồi đưa qua, Bùi Dục cũng không nhận mà lại dùng bả vai huých Tịch Giai Giai một phát: "Thất thần cái gì, cầm đi."
Tịch Giai Giai nóng nảy: "Sao anh lại không cầm?"
"Tôi uống nhiều quá rồi, không còn sức lực."
"..." Tịch Giai Giai đành phải đưa tay ra nhận lấy, lúc đang định lục túi tìm tiền lẻ thì người kia đã đưa một tờ tiền qua, động tác nhanh đến mức cô cũng không thấy rõ là bao nhiêu tiền.
Ông chủ ở sau lưng nhìn bóng lưng hai người vừa rời đi sau đó nhìn tờ hai trăm nghìn vô cùng chói mắt trong tay, người này không cẩn thận trả nhầm tiền à?
Mà người đàn ông trả nhầm tiền nào đó lại không thèm để ý chút nào, nhìn cô gái nhỏ đần độn đang cầm xiên trứng cút kia môi mỏng lặng lẽ cong lên một độ cong vui vẻ, anh chưa bao giờ cũng không biết chỉ mất có hai trăm nghìn đã có thể mua được tâm tình tốt như vậy.
Thế là, người nào đó giống như lơ đãng nói: "Đột nhiên không muốn ăn nữa, em ăn giúp tôi đi."
Tịch Giai Giai nhìn người đàn ông thích thay đổi ở bên cạnh: "Không phải anh mới mua à, sao..."
"Ừm, đột nhiên muốn ăn cái gì đó cay mặn một chút."
Tịch Giai Giai nhìn xiên trứng cút trên tay một chút, cô đã thèm nhỏ dãi thật lâu, không ăn thì dẹp đi, cô ăn.
Miệng nhỏ mở ra ngậm lấy một viên cắn xuống, má lập tức trở nên tròn trịa, cô ngậm miệng lại chậm rãi nhấm nuốt, có lẽ vẫn còn hơi nóng nên cô hơi hé miệng thổi hơi nóng ra bên ngoài.
Vẫn là mùi vị quen thuộc đó, Tịch Giai Giai ăn rất ngon miệng, sốt cà chua dính ở khóe miệng cũng không thèm để ý tới, quên mình đề cử với anh: "Anh có muốn nếm thử một chút hay không, thật sự ăn rất ngon hơn nữa cũng không mất vệ sinh như anh nghĩ đâu, kẻ có tiền các người đúng là đã quen được nuông chiều nhưng cũng vì vậy mà đã bỏ lỡ rất nhiều đồ ăn ngon, cũng giống như cái này..."
Ngay lúc Tịch Giai Giai đang chuẩn bị cảm khái một phen thì trước mắt bỗng nhiên có một bóng người áp xuống, chờ tới lúc cô tỉnh táo lại thì khóe miệng đã bị hai cánh môi ẩm ướt mềm mại dán sát vào rồi.
Đầu lưỡi linh hoạt quét qua cuốn đi sốt cà chua còn sót lại kia, một giây sau, người đàn ông đứng thẳng người lại một lần nữa giống như vẫn còn lưu lại dư vị: "Cũng được."
"Đùng…"
Tịch Giai Giai cảm thấy mình giống như là bị trói ở trên một quả pháo hoa, lập tức bay lên trời nổ tung.
Khuôn mặt trắng nõn dần dần đỏ bừng lên, trong lúc nhất thời ngoại trừ giương mắt nhìn anh thì cái gì cũng quên hết.
Anh vừa hôn cô đúng không?
Cô chưa đồng ý sao anh lại tự làm như vậy?
Tất cả lời chất vấn đều đã vờn quanh bên miệng nhưng cô lại thật sự không thể mở miệng nói ra được, da mặt mỏng nên căn bản cũng không phải là đối thủ của kẻ lão luyện như Bùi Dục được.
Bùi Dục nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, dáng vẻ thanh thuần lại hoạt bát này anh chưa từng được thấy qua ở chỗ những người phụ nữ khác.
Chỉ là một nụ hôn liền biến thành như thế này, cô hoàn toàn sạch sẽ tốt đẹp như vậy.
Không nhịn được liền đưa tay sờ lên cái đầu lông xù kia của cô, thật ra từ lúc vừa mới gặp mặt anh đã muốn làm như vậy rồi: "Đừng luôn mở miệng là nói đến người có tiền như vậy, em ghét người giàu lại còn muốn tôi thông cảm cho em à?"
Lúc này Tịch Giai Giai mới từ từ hồi thần lại, nghiêng đầu né tránh bàn tay của anh: "Anh, sao anh lại hôn tôi?!"
"Em nói để cho tôi nếm thử."
Nghe vậy, Tịch Giai Giai giơ xiên trứng chim cút trong tay lên: "Tôi bảo anh nếm thử cái này cơ mà chứ không phải bảo anh nếm..."
Cô nói đến đây liền im bặt, ngượng ngùng không nói được nữa.
Bùi Dục lại ra vẻ không biết, không có ý tốt nói với cô: "Cái gì?"
"Chính là... Chính là..."
Chính là nửa ngày cũng không chính là ra được cái gì, cũng không biết là do ảo não về mình hay là ảo não về anh mà cô lại dứt khoát từ bỏ, bị tức giận hai tay siết lại một mình đi về phía trước.
Bùi Dục khẽ cười một tiếng, tâm tình cũng trở nên cởi mở hơn, rõ ràng trên người đang mặc một chiếc áo sơmi không vừa vặn như vậy nhưng trong lòng anh lại đang cảm thấy vui thích.
Hai người đi dạo từ đầu đường đến cuối phố, Bùi Dục lôi kéo cô ăn không ít đồ, óc nướng, mì nướng, cá mực nướng tấm sắt các loại, mà chính anh cũng ăn một phần hàu nướng, còn chỉ ăn một nửa.
Phía cuối chợ đêm có mấy người bày bán mấy thứ nho nhỏ, Tịch Giai Giai nhìn thấy một sợi dây chuyền có hình con vịt nhỏ màu vàng, vỏ màu trắng kết hợp với lông xù khiến cho người ta vô cùng yêu thích, cô không nhịn được liền ngồi xổm xuống cầm lên sờ thử: "Cái này bao nhiêu tiền vậy?"
Chủ quán tuổi cũng không lớn, nhìn qua cũng chỉ tầm hai lăm hai sáu tuổi: "Năm mươi tư nghìn."
Tịch Giai Giai cho rằng cũng chỉ tầm ba mươi lăm bốn mươi nghìn thôi nên cảm thấy hơi đắt, vừa mới chuẩn bị buông xuống liền nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một giọng nam: "Này anh, không cần thối lại."
Giọng điệu hào khí như vậy phát ra từ ai, không cần nhìn cô cũng biết.
Cô vốn không muốn mua nhưng Bùi Dục lại trả tiền như thế, cô lập tức vội vàng hấp tấp muốn xuất tiền túi: "Tôi trả lại cho anh."
Đồ ăn tối hôm nay đều là anh mua, bây giờ cô mua đồ dùng của mình cũng không thể lại để cho đối phương đưa tiền được.
Không ngờ cô gái nhỏ kia nhìn thoáng qua Bùi Dục, vừa cười vừa nói: "Người đẹp, bạn trai cô đã trả tiền cho cô rồi thì cô cũng đừng từ chối nữa, đây cho cô một cái mới, chúc hai người hạnh phúc nhé."