100 Cách Cưng Vợ

Chương 422: Chương 422: Ảnh hỏa thân uy hiếp




“Nhưng, nhưng con vẫn có chút sợ.” Cậu bé cúi đầu nhìn vào bàn tay nhỏ của mình, trong lòng vẫn còn ám ảnh.

Lục Hi cũng không vui, nhưng vẫn kiên nhẫn thuyết phục cậu: “Không sao, ba ở bên cạnh con, nếu như con sợ hoặc căng thẳng hãy kéo quần áo của ba, ba đưa con đi.”

Sự bất an trong lòng Thẩm Dĩnh đã bị giọng nói điềm tĩnh của người đàn ông tiêu tan đi một chút, mặc dù vẫn còn căng thẳng, nhưng cậu vẫn xuống xe với Lục Hi.

Đi vào nhà cũ, ông cụ và bà cụ đã ngồi đợi ở trong phòng khách, nghe thấy động tĩnh ở cửa, đều nhìn qua, Lục Hi mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm dắt theo Thẩm Tiếu mềm mại, đáng yêu, màu sắc quần áo của hai người gần giống nhau, lông mày của Thẩm Tiếu rất giống anh, vừa nhìn là biết là ba con.

Lần này gặp cậu bé không giống với lần trước, đó là vì trong lòng họ đã biết cậu là chắt của họ, hai ông bà mỉm cười đưa tay ra: “Tiếu Tiếu qua đây, để cụ xem xem.”

Lục Hi nghe thấy cách gọi này có chút sững sờ, sau đó trong lòng bất lực thở dài, may là đã làm rõ trên cách gọi, không giống như lần trước.

Sợ cậu bé cẩn trọng, Lục Hi trực tiếp nắm tay cậu đi đến trước sofa, hai người ngồi cùng nhau, anh chỉ vào sofa ở đối diện, giọng nói dịu dàng: “Gọi cụ ông, cụ bà.”

Thẩm Tiếu ngoan ngoãn gọi theo: “Cụ ông, cụ bà.”

“Ai! Thật ngoan!” Trong lòng bà cụ Lục rất vui, vội vàng gọi người làm trong nhà ra để cắt trái cây: “Đợi cụ mang đồ ăn ngon ra cho cháu.”

Ông cụ mặc dù không có biểu hiện rõ ràng, sau khi nhưng nghe thấy tiếng “ông cụ” kia không che giấu được sự kích động, nhìn khuôn mặt giống hệt với Lục Hi lúc còn nhỏ, chỉ còn lại hai từ: “Tốt, thật tốt!”

Hai ông bà rất vui khi nhìn thấy Thẩm Tiếu, hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất trong nhà đặt trước mặt cậu bé, nhưng vì chuyện lần trước rõ ràng cậu bé có chút không buông bỏ được.

Ông cụ lấy một quả chuối từ bàn nước đưa cho cậu: “Đừng sợ, nhà của cụ chính là nhà của cháu.”

Thẩm Tiếu thận trọng nhận lấy, rất lịch sự gật đầu: “Cảm ơn cụ ông.”

Ông cụ cười haha hai tiếng: “Thật ngoan.”

Lục Hi nhìn hai người, vì trong nhà đột nhiên có một đứa trẻ mà sắp xếp trước sau, nói thật, nhiều năm như vậy anh chưa từng nhận được sự đãi ngộ này, mặc dù lúc trước hai cụ đã làm sai, nhưng dù sao cũng là huyết thống, đối với Thẩm Tiếu, bọn họ thật lòng yêu thích.

Chỉ cần như vậy là tốt rồi, anh đã từng này tuổi, cái gì cũng có, bây giờ chỉ muốn có một gia đình hòa thuận.

……

Tin tức Lục Hi dẫn Thẩm Tiếu về nhà cũ rất nhanh đã truyền đến tai Hoàng Tử Nhu, thám tử tư đem hành tung nói với cô ta, theo dõi ba ngày, cuối cùng cũng ra khỏi cửa, còn là đi đến nhà cũ?

Cô ta lạnh lùng mím môi, ánh mắt thoạt nhìn toàn là sự hận thù, những gì cô ta bỏ ra trong ba năm qua không bằng một đứa bé!

“Rốt cuộc cô muốn làm cái gì, nếu như tiếp tục theo dõi, xác xuất bị phát hiện là rất cao.” Đầu bên kia của điện thoại, giọng nói đã sử dụng thiết bị thay đổi giọng nói của người đàn ông truyền đến.

Hoảng Tử Nhu hoàn hồn lại, nhìn vào màn đêm đang dần dần buông xuống, trong lòng hiện lên một kế hoạch rất đáng sợ: “Theo dõi sát xao hành động của đứa bé kia, nếu như rời khỏi nhà cũ anh phải lập tức nói với tôi.”

Sau khi cúp điện thoại này, Hoàng Tử Nhu ngồi bên cạnh giường một lúc, cô ta nhìn xung quanh, nhìn vào sự sắp xếp quen thuộc của căn phòng, nói không ra được sự xót xa trong lòng, chỉ là sự đau khổ này nhanh chóng biến thành sự tức giận, chẳng qua cô ta chỉ muốn có được hạnh phúc, chỉ muốn có được người đàn ông kia cũng khó như vậy sao?

Không, cho dù cô ta không có được, cũng không thể để người khác có được!

Ba năm, cô ta chưa từng buông tay, cho dù phá hủy tất cả.

Nghĩ đến đây, Hoàng Tử Nhu lấy điện thoại ra tìm một bức ảnh, người phụ nữ trên bức ảnh đang khỏa thân, quấn quýt với một người đàn ông không nhìn rõ mặt, động tác rất mờ ám, rất khó nhìn.

Cô ta tìm số điện thoại của Lục Hi, gửi bức ảnh này qua, nhìn vào thanh tiến trình ngày càng đầy, ý nghĩ trả thù trong lòng càng trở nên mạnh liệt, mười phút sau, điện thoại của người đàn ông gọi đến.

Nhìn vào biểu tượng trên màn hình điện thoại, Hoàng Tử Nhu có chút do dự, đợi một lúc lâu, từ trước đến giờ cô ta chưa từng đợi một lần anh chủ động gọi điện đến, lần này không dễ dàng mới nhận được một lần, nhưng lại là vì Thẩm Dĩnh.

Cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó mới nhận điện thoại: “Hi, thật hiếm thấy anh lại chủ động gọi điện thoại cho em.”

Không giống với giọng nói thoải mái của cô ta, giọng nói của người đàn ông rất nặng nề, giống như một cơn lốc dưới biển sâu, vô cùng đáng sợ: “Tấm ảnh này cô lấy từ đâu?”

Hoàng Tử Nhu sớm đã quen với những lời nói thẳng thắn của anh, anh chưa bao giờ nói với cô ta nhiều hơn một câu, trừ khi có chuyện, chỉ là bây giờ quyền chủ động đang nằm trong tay cô ta, cô ta không vội.

“Hi, lần trước ở cửa biệt thự anh đối xử với em như vậy, trong lòng anh có chút khó chịu nào không?”

“Tôi hỏi cô bức ảnh này cô lấy ở đâu?”

Hoàng Tử Nhu khẽ cười, tràn đầy sự chế giễu: “Anh chỉ quan tâm đến chuyện của cô ta, đúng không?”

Đầu bên kia điện thoại, Lục Hi không kiên nhẫn, mặc dù biết được bức ảnh này chắc chắn không phải là thật, nhưng lúc nhìn thấy vẫn không kiềm chế được mà xao lòng.

“Tôi hỏi lại một lần nữa, bức ảnh này là như thế nào.” Anh nghiến răng, lặp lại một lần nữa, chỉ là lần này trong giọng nói của anh mang theo một chút uy hiếp.

Hoang Tử Nhu cũng không muốn anh cúp điện thoại: “Bức ảnh này là em lấy từ người khác, nếu như anh thật sự quan tâm thì ra ngoài nói chuyện với em.”

“Ảnh ghép?” Người đàn ông lạng lùng cười một tiếng, mỗi từ dường như đều được ngâm trong nước lạnh.

Đến lúc này, Hoàng Tử Như ngược lại cũng không còn gì để mất: “Cho dù là ảnh ghép, nếu như em đăng nó lên, có lẽ Thẩm Dĩnh còn có cả đứa bé kia sẽ không dễ chịu.”

Lục Hi cảm thấy cô ta đã mất hết lý trí rồi, muốn đến nhà họ Hoàng, có chút mỉa mai lên tiếng: “Cô đã suy nghĩ đến hậu quả chưa?”

“Hi, anh nghĩ là bây giờ em còn tâm tình để quản người khác sao, không có ai quan tâm đến em, tại sao em phải quan tâm đến người khác?”

Lời nói của Hoàng Tử Nhu giống như một người vô cùng tuyệt vọng, trong lời nói của cô ta đã có một sự chuẩn bị.

Lục Hi không quan tâm, đối với những mánh khóe nhỏ của cô ta sẽ không làm được chuyện gì, nhưng liên quan đến Thẩm Dĩnh, anh không thể không chú ý: “Cô muốn gì?”

“Em chả muốn gì cả, em chỉ muốn gặp mặt để nói chuyện, chúng ta nói rõ ràng với nhau.” Hoàng Tử Nhu buột miệng nói mà không suy nghĩ: “Chỉ cần anh gặp em, em sẽ xóa tấm ảnh này đi, sau khi nói rõ ràng em cũng sẽ không tìm anh gây phiền phức nữa.”

Anh không tin sự đảm bảo của cô ta, nhưng có một điểm cô ta nói đúng, bọn họ cần phải gặp mặt, ít nhất bây giờ không thể để bức ảnh này truyền ra ngoài, nếu như có chuyện bức ảnh này, anh tuyệt đối sẽ ra tay với nhà họ Hoàng.

Vì vậy, chỉ cần suy nghĩ một lúc, anh liền đồng ý: “Thời gian, địa điểm.”

“Hổ Phách Coffee, số 24 phố Nam Môn, đến luôn bây giờ, em đợi anh.” Nói xong, Hoàng Tử Nhu còn đặc biệt dặn dò anh: “Một mình anh đến, không được mang theo người khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.