Buổi chiều ngày Thẩm Dĩnh về Anh, Lục Hi đã tự mình lái xe đưa con trai đến tiễn cô, trong đại sảnh sân bay người đến người đi, Thẩm Dĩnh đứng trước cửa kiểm tra an ninh, nhìn một lớn một nhỏ trước mặt mình, trong lòng có chút không nỡ.
“Mẹ, lúc nào thì mẹ quay lại ạ?” Cậu bé nghiêng đầu hỏi cô, nam tử hán không được khóc, cố gắng chịu đựng không cho những giọt nước mắt mình chảy ra.
Trên đường từ nhà đến sân bay, đây là lần thứ 4 cậu bé hỏi cô như vậy rồi.
Thẩm Dĩnh xoa đầu cậu bé: “Mẹ sẽ trở về sớm thôi, con ghép xong bộ ghép hình mới mua mẹ sẽ trở về.”
Tối qua Lục Hi đã đặt cho cậu một bộ ghép hình rất lớn, tổng cộng có hơn 2000 miếng.
Nghĩ đến bộ ghép hình khổng lồ và hỗn loạn kia, Thẩm Dĩnh có chút ngổn ngang: “A….không phải là rất lâu sao.”
“Không đâu, ngày kia mẹ về rồi, con phải ngoan ngoãn nghe lời, như vậy mẹ mới có thể yên tâm làm việc, sẽ càng nhanh trở về.” Nói thật, gần đến lúc rời đi Thẩm Dĩnh vẫn còn rất nhiều điều không yên tâm, điều không yên tâm nhất vẫn là người làm ba Lục Hi.
Nhìn ra sự lo lắng trong mắt cô, Lục Hi bước lên phía trước ôm cô vào lòng: “Đừng suy nghĩ linh tinh, em xử lý xong chuyện bên đó thì hãy lập tức quay lại, anh và con đợi em.”
Thẩm Dĩnh có chút nghi ngờ: “Anh thật sự có thể làm được chứ?”
Lục Hi bị cô hỏi như vậy liền bật cười, thì thầm vào bên tai cô: “Đàn ông không thể nói không được, không biết sao?”
Thẩm Dĩnh đẩy anh ra: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh.”
“Biết rồi.” Anh mỉm cười, hôn lên trán cô, một hơi thở ấm áp rơi xuống trán cô: “Yên tâm đi, mọi chuyện ở đây đã có anh.”
Cái ôm vỗ về, giọng nói dịu dàng, đã khiến sân bay vốn bận rộn và lạnh lẽo này không còn thương cảm như vậy nữa. Mặc dù chỉ đi có mấy ngày, nhưng Thẩm Dĩnh thực sự cảm thấy lưu luyến một lớn một nhỏ trước mặt mình.
Cô sụt sịt mũi: “Em sẽ sớm trở về.”
“Ừ.”
Trước đại sảnh người đến người đi, nhìn một nam một nữ đứng ôm nhau, không ít người nhìn về phía này, quả thực là nam cao nữ đẹp, không chỉ có tướng mạo, khí chất này đứng trong đám đông đã vô cùng nổi bật rồi.
Trong ánh mắt ghen tỵ của người qua đường, Lục Hi buông cô ra, nhưng không bước hoàn toàn sang một bên, mà cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ, sau đó liền lấy tay che đôi mắt của cậu bé lại, cúi người hôn lên môi cô, quyến luyến lẫn nhau.
Đừng nhìn bình thường ở nhà anh luôn trêu trọc cô, nhưng khi đến những nơi công cộng, anh vẫn sẽ kiềm chế một chút, khuôn mặt này không thể hoàn toàn không quan tâm được, lại nói lúc này con trai còn đang ở đây.
Lục Hi rất nhanh đã buông cô ra, sau khi thấy Thẩm Dĩnh đi qua cửa an ninh anh mới dắt Thẩm Tiếu đi ra ngoài.
Hai người vừa đi ra khỏi sân bay, đúng lúc trên bầu trời có một chiếc máy bay vừa cất cánh bay qua, có thể nghe thấy âm thanh “ù ù” ở bên tai.
Thẩm Tiếu nắm lấy bàn tay to lớn của ba đứng yên ở chỗ vui vẻ chỉ lên bầu trời, hét lên: “Ba, kia có phải là máy bay của mẹ?”
Lục Hi cũng ngẩng đầu lên nhìn, phần lớn thời gian trong 37 năm qua đều là đi làm, đi công tác, đã rất quen với cảnh tượng này, lúc này chỉ cảm thấy rất bùi ngùi, anh ôm con trai lên, khẽ cười, so với ánh mắt trên đỉnh đầu còn muốn lấn lướt ánh mắt kia: “Đúng vậy, mẹ sẽ trở về nhanh thôi.”
“Vâng, vậy con sẽ cùng với ba đợi mẹ trở về.” Thẩm Tiếu nhìn anh mỉm cười, ánh mắt kia giống hệt với lúc anh còn nhỏ.
Thế giới của hai người đương nhiên là rất tốt, nhưng loại tình thân này không có gì có thể thay thế được.
…..
Chuyện Thấm Dĩnh về Anh, Mã Thiên Xích rất nhanh đã biết được, buổi tối trước hôm cô rời đi, cô đã chủ động gửi tin nhắn nói rõ ràng với anh ta, anh ta không trả lời lại, nhưng bộ chỉ huy tối cao của anh ta ở Lon Don, muốn làm rõ chiều hướng của cô vô cùng đơn giản, nhưng lại không để người khác báo cáo.
Sau khi trợ lý báo cáo công việc, nhìn dáng vẻ trầm tư suy nghĩ của anh ta, không được như ý cau mày, một câu nói ở bên khóe miệng nửa ngày mới nói ra được: “Anh Mã, chuyện hạng mục bên phía Lục Hi vẫn tiếp tục theo sát sao?”
Thực tế, một số giám đốc điều hành cấp cao dưới trướng anh ta đều biết, lý do mà Mã Thiên Xích đột nhiên về nước, hơn nữa còn nhắm vào công ty của Lục Hi, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là vì Thẩm Dĩnh, vì để kiềm chế Lục Hi đã làm ra rất nhiều chuyện không cần thiết, cái này đối với một người luôn bình tĩnh, khách quan, chỉ dựa trên lợi ích như Mã Thiên Xích, quả là một tài liệu giảng dạy về mặt phản diện lớn nhất, bây giờ cô Thẩm kia rời đi, có lẽ anh ta cũng sẽ thay đổi chủ ý của mình.
Nghe thấy vậy, Mã Thiên Xích không trả lời lại, mà đưa tay ra kéo ngăn thứ nhất của bàn làm việc, bên trong ngăn kéo gọn gàng và sạch sẽ là một hộp nhung hình chữ nhật màu đen, bên trong là một sợi dây chuyền mà anh ta đã tìm một nhà thiết kế rất nổi tiếng ở Anh thiết kế ra, phải mất nửa tháng mới hoàn thành được, lúc đó anh muốn đợi trước khi Thẩm Dĩnh quay về Anh lần nữa sẽ tự tay đeo lên cho cô, chỉ là bây giờ xem ra chiếc vòng cổ này cũng không còn tác dụng gì nữa rồi.
Eternal, vĩnh cửu.
Lúc anh ta nghe thấy tên của sợi dây chuyền này, cảm thấy rất đẹp, lúc này lại cảm thấy thật là mỉa mai.
Nghĩ cũng đúng, không chỉ có tình yêu mới là vĩnh cửu, mối quan hệ từ đầu đến cuối không bao giờ tiến lại gần được này của bọn họ cũng vậy.
Cho dù ở trước mặt cô có giả vờ độ lượng đến mức nào cũng chả có tác dụng gì, sự khổ sở trong lòng sẽ không vì giả vờ không quan tâm mà mất đi.
Người đàn ông đóng ngăn kéo lại, cánh cửa trái tim cũng đồng thời đóng lại, lúc anh ta ngước mắt lên, nỗi buồn trong ánh mắt đã được giấu đi, chỉ còn lại sự lạnh lùng: “Hạng mục nên làm thế nào thì cứ làm như vậy, không cần phải hỏi tôi.”
Anh ta mất đi người phụ nữ mà mình quý trọng năm năm, khiến Lục Hi mất đi một hạng mục cũng không được coi là quá đáng.
Trợ lý sững sờ, cũng không dám hỏi quá nhiều, kính cẩn gật đầu: “Vâng.”
…….
Sau khi Thẩm Dĩnh rời đi, Lục Hi đem tất cả công việc của công ty giao lại cho Phùng Thanh xử lý, anh chỉ điều khiển từ xa, những tài liệu quan trọng cũng là Phùng Thanh đưa đến nhà để anh ký, mặc dù có chút không hợp lý, nhưng vì muốn chăm sóc con trai, người đàn ông vô cùng yên tâm, thoải mái sống một cuộc sống như vậy.
Hai ngày đầu tiên còn tốt, ngày nào cũng chơi cùng cậu bé, xem hoạt hình, nhưng đến ngày thứ ba, lúc thức dậy, cậu bé rõ ràng rất buồn bực, không ngừng muốn anh đưa cậu đi ra ngoài chơi.
Mặc dù Lục Hi rất muốn đưa cậu đi đến những nơi như sân chơi, nhưng ở đó lại có quá nhiều người, bản thân anh lại không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì anh thật sự không thể chịu đựng được.
Đúng lúc ông cụ gọi điện đến nói muốn gặp chắt, lúc đầu Lục Hi không đồng ý, sau khi hỏi ý kiến của Thẩm Dĩnh mới đồng ý đưa cậu bé về.
Lục Hi cố tình tìm một chiếc áo khoác màu xanh thẫm để phù hợp với màu sắc của cậu bé, trong lòng âm thầm muốn thử trang phục cha con, cơ thể anh được duy trì rất tốt, Thẩm Tiếu cũng rất cao và đẹp trai, một lớn, một nhỏ đứng cùng nhau hiệu quả vô cùng tốt.
Lái xe về nhà cũ, trước khi xuống xe rõ ràng Thẩm Tiếu có chút căng thẳng, bất an, đôi mắt mở to nhìn biệt thự trước mặt có chút né tránh.
Lục Hi cẩn thận tỉ mỉ phát hiện ra điều này, không vội kêu cậu bé xuống xe, mà nhẹ nhàng động viên cậu: “Ba biết lần trước đến đây đã làm con sợ, nhưng lần này ba có thể đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện đó nữa, có được không?”
Trên thực tế, ông cụ cũng không làm gì cậu bé, chỉ là vẻ mặt rất nghiêm túc, vô thức làm cho Thẩm Tiếu có chút sợ hãi, cậu bé giơ bàn tay nhỏ nhắn, mũm mĩm ra: “Lần này vẫn cho con một cây kim sao?”
Cậu bé đang nói về chuyện kiểm tra huyết thống lần trước ông cụ làm.
Lúc đó Lục Hi vô cùng đau lòng, ôm cậu bé vào lòng: “Sẽ không đâu, có ba ở đây, đừng sợ.”