"Tôi không muốn làm gì cả, nhưng nếu như cô không nghe lời, thì tôi cũng không đảm bảo đâu." Đối với việc tạo sức ép trong lòng người khác, cho tới bây giờ Bùi Dục chưa từng thua cuộc.
Quả nhiên, Hoàng Tử Nhu nghe hết những lời này xong thì ỉu xìu, bây giờ cô đã là một người tàn phế, biết rõ sau này sẽ không có khả năng với Lục Hi nữa, sự giận hờn với ba mẹ lúc trước cũng bớt đi, chỉ hối hận vì sao trước đây bản thân không nghe lời người trong nhà.
"Bùi Dục, chuyện do mình tôi làm, thì tự tôi gánh chịu, anh giao tôi cho công an, tôi cũng đồng ý." Hoàng Tử Nhu nhìn người đàn ông trước mắt chằm chằm.
Thật ra ban đầu cô sợ nhất chuyện Bùi Dục sẽ giao cô cho công an, cô bắt cóc Thẩm Tiếu, lại làm Lục Hi bị thương, tội danh này bị xử chắc chắn không nhỏ, hơn nữa thân phận của Lục Hi đặc biệt, để cô không ra được cũng có thể, cuộc đời cô đều hỏng rồi, cho nên cô không ổn lắm.
Nhưng mà hiện giờ, đã bị hành hạ nhiều như vậy, Hoàng Tử Nhu mới nhận ra, chỉ có vào đồn công an cô mới được an toàn, cô tình nguyện nhận tội cũng không muốn tiếp tục bị anh ta "ngược đãi" nữa.
Bùi Dục khẽ bĩu môi nhưng không mang theo ý cười, khuôn mặt anh tuấn của anh được bao trùm trong sự u ám, làm người ta nhìn thấy phải hốt hoảng: "Nộp vẫn phải nộp, nhưng nộp lúc nào, cũng không phải do cô nói là được."
Hoàng Tử Nhu nghe thấy anh ta nói như vậy, mặt xám như tro, nghĩ đến sự chờ đợi trong vô vọng của cô, lòng cô chợt rùng mình, loại thuốc này cô quen thuộc nhất, trước khi nghiện thì triệu chứng vẫn tốt, chờ đến sau này, cô sẽ sống không bằng chết!
"Xin anh, cầu xin anh buông tha cho tôi, anh bảo tôi làm gì cũng được!" Hoàng Tử Nhu thay đổi ngay vẻ kiêu ngạo vừa rồi, chuyển sang khóc lóc cầu xin anh.
Bùi Dục thấy gương mặt cô ta đầy nước mắt nước mũi, ngoài việc buồn nôn ra thì không còn cảm giác nào khác, vốn dĩ anh là loại người tẻ nhạt, tuy rằng ngày thường nhìn qua rất đồng bóng khoa trương, nhưng sâu trong lòng lại là một người bạc tình bạc nghĩa, tất cả tình nghĩa của anh đều dành cho người anh em mà mình nhận định.
"Cô hại Lục Hi thảm như vậy, còn muốn bình yên ra ngoài?" Bùi Dục lại đứng dậy lần nữa, giống như đang kể một câu chuyện cười, anh ta biết thuốc này về sau sẽ gây nghiện, vì vậy liếc mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh ra hiệu: "Cậu ở đây trông chừng, chỉ cần không chết không cần quản cái khác."
"Vâng, cậu Bùi!" Người đàn ông đáp lại vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt Bùi Dục cúi xuống, nhìn người phụ nữ dưới mặt đất đã không còn ra hình dáng gì nữa, nói giống như La Sát tuyên án: "Khi nào Lục Hi cai nghiện thành công, tôi sẽ thả cô ra ngoài, bây giờ cô cứ cầu nguyện cho anh ấy bình an vô sự đi, nếu không, cô cũng sẽ không có trái ngon để ăn đâu."
Sau khi bỏ lại những lời này Bùi Dục quay người ra khỏi phòng, cánh cửa đóng lại một lần nữa, cắt đứt tất cả khả năng cầu xin tha thứ của Hoàng Tử Nhu.
Cả người lại lần nữa chìm trong bóng tối, nhưng mà lúc này, không chỉ có cô ta, còn có một người đàn ông nữa cũng ở lại. Đối phương đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh ta, còn cả đôi mắt đen kịt kia thỉnh thoảng lại đột nhiên tỏa sáng.
Vừa bị tiêm thuốc an thần, tuy rằng cả người không dễ chịu, nhưng lý trí vẫn còn, Hoàng Tử Nhu lùi vào trong góc, hai tay ôm lấy đầu gối của mình, cố hết sức cách xa người đàn ông kia.
Giờ phút này cô ta cảm nhận được sự sợ hãi, không dám nghĩ đến khi mình bị nghiện sẽ biến thành dáng vẻ nào nữa, nước mắt chảy dài theo khóe mắt, không phải cô ta hối hận, người phụ nữ u mê không chịu tỉnh ngộ này lại lần nữa đổ tất cả những thứ cô ta gặp phải này lên trên đầu Thẩm Dĩnh.
Cuộc sống của cô ta đã không còn đường lui nữa, không phải tại bản thân, mà vì người đàn bà ti tiện kia, cũng chỉ có nghĩ như thế, cô ta mới có thể kéo dài hơi tàn cho mình một lý do để sống sót.
...
Sức khỏe của Lục Hi bình phục rất nhanh, ngay ngày hôm sau đã có thể cử động nhẹ cánh tay và chân, cũng có thể tự mình ăn uống, cổ họng cũng không đau nhức như trước kia, nói chuyện bình thường hoàn toàn không có vấn đề gì.
Đến ngày thứ ba, anh xuống giường đi đi lại lại, Thẩm Dĩnh bị anh đuổi về nhà trông con, thật sự cô vẫn không yên lòng phía bên bệnh viện, nên dẫn cả Thẩm Tiếu tới đây luôn.
Không ngờ khi hai người vừa bước vào phòng bệnh, thì trên giường trống không, hoàn toàn không thấy bóng dáng Lục Hi đâu.
Cô hoảng hốt đến hỏi y tá, thì mới biết, chiều nay là thời gian vật lý trị liệu, anh đang ở trung tâm phục hồi chức năng.
Thẩm Dĩnh lại dẫn bánh bao nhỏ đi thang máy đến tầng của trung tâm phục hồi chức năng kia, trung tâm này và khoa nội có một số điểm không giống nhau, bên này tràn ngập ánh sáng mặt trời, lấy màu vàng nhạt làm tông màu chủ đạo, sắc màu như vậy làm cho người ta nhìn vào trong lòng sẽ nhẹ nhõm hơn, có tác dụng trong việc chữa bệnh.
Thẩm Dĩnh vừa mới bước vào, lập tức đã có bác sĩ đến đưa hai người đến chỗ của Lục Hi, từ xa nhìn lại, người đàn ông dưới sự giúp đỡ của bác sĩ đang rất khó khăn luyện tập động tác nhấc chân lên, cùng với đó là một số chướng ngại vật được cố ý thiết kế để anh có thể cử động linh hoạt hơn.
Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản như vậy, nhưng sau khi hoàn thành người đàn ông này lại mệt mỏi đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, sắc mặt anh trắng bệch, quai hàm cũng căng cứng vì cắn chặt quá lâu đều chỉ ra rõ ràng anh đau đớn đến mức nào.
Nhưng mà không còn cách nào khác, nếu anh muốn hồi phục lại những chức năng bình thường trên người mình, thì chỉ có thể làm vậy.
Thẩm Tiếu nhìn bóng lưng cao lớn đang lảo đảo kia, so với ngày thường quả thực giống như hai người, trong lòng cậu rất khó hiểu, nên quay đầu lại hỏi Thẩm Dĩnh: "Mẹ, vì sao ba không bước đi được?"
Thẩm Dĩnh vụng trộm lau nước mắt, không muốn để cho cậu bé cũng khó chịu theo, nhưng giọng nói lại không thể che hết được tiếng sụt sịt: "ba vì con nên mới trở thành như vậy đấy, vì cứu con, ba là anh hùng siêu cấp của con, vì thế Tiếu Tiếu này, lát nữa nhất định con phải an ủi ba cho tốt nhé."
Sau khi nghe xong Thẩm Tiếu khẽ gật đầu: "Con biết rồi."
Cậu bé lại chuyển ánh mắt hướng về phía bóng lưng kia lần nữa, mỗi lần hoàn thành một động tác, anh lại bắt đầu lặp lại lần nữa, lặp đi lặp lại, chỉ là động tác vẫn không được liền mạch như cũ, nhưng mà ánh mắt Thẩm Tiếu lại thay đổi.
Xuyên qua những tộc tác vụng về này, cậu bé chưa đến năm tuổi nhìn thấy bả vai đáng tin cậy của người đàn ông, những điều cậu bé phải chịu đựng khi bị bắt cóc đã trở nên rất nhạt nhòa, ngược lại được thay thế bằng dáng vẻ của ba cậu đang cắn răng kiên trì.
Cậu nhất định sẽ đối xử tốt với ba mình.
Trong đầu Thẩm Tiếu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ như vậy, đó là điều mà từ trước đến giờ cậu chưa từng nghĩ đến.
Hai mẹ con cứ lẳng lặng đứng nhìn như vậy, hơn nửa tiếng sau Lục Hi mới tập vật lý trị liệu xong, vừa bắt đầu vận động không thể tập với cường độ cao, cần phải nghỉ ngơi.
Sau khi bác sĩ dặn dò một chút, ánh mắt lướt qua người Lục Hi nhìn về phía hai người sau lưng, nở nụ cười ấm áp: "Ngài Lục, phu nhân và con ngài đang đợi."
Vừa rồi sợ quấy rầy anh tập luyện, nên bác sĩ không nói gì, theo đúng như quy định thì không cho phép người không phải nhân viên tiến vào nơi tập luyện, thế này đã là phá lệ rồi.
Nghe thấy vậy, Lục Hi lập tức quay người nhìn lại, thì thấy một lớn một nhỏ, một cao một thấp, đứng cạnh nhau rất hài hòa bên ngoài cửa kính cách đó không xa, chạm phải ánh mắt anh, hai người cười rộ lên, trong nụ cười ấy tràn đầy tình yêu trong nháy mắt làm cho anh quên cả cơn đau trên cơ thể.
Lục Hi được bác sĩ đỡ ra ngoài, anh cúi đầu nhìn đôi mắt to tròn trong veo như nước của con mình, trong lòng mềm mại không thể tưởng tượng nổi, nhưng khi nhìn thấy mình đang mặc quần áo bệnh nhân, lại không nhịn được nhíu mày.
Đàn ông, đều coi trọng thể diện, đặc biệt là trước mặt con mình, anh không muốn nhếch nhác như vậy.
Ai ngờ, một giây sau bên tai anh liên vang lên tiếng khích lệ giòn giã của cậu bé: "ba, ba giỏi quá!"
Anh hơi sửng sốt, có chút bất đắc dĩ: "Bây giờ ba đi đứng còn cần có người đỡ, giỏi ở chỗ nào?"
Thẩm Tiếu nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu rất quyết đoán: "Đúng là rất giỏi, là ba đã cứu được Tiếu Tiếu, mỗi khi con sợ hãi cứ nghĩ đến ba thì con không còn sợ nữa, cho nên đương nhiên là ba rất giỏi!"
Chỉ một câu, đã xua tan hết sạch ý nghĩ không được tự tin vừa dâng lên trong đầu Lục Hi.
Người đàn ông kiên cường hơn ba mươi năm vì một câu nói của con mình thiếu chút nữa đỏ hoe đôi mắt, anh cười: "Xin lỗi, bây giờ ba không còn sức để bế con."
Thẩm Tiếu khéo léo chạy đến trước mặt, dơ bàn tay nhỏ bé lên, học theo động tác vừa rồi của bác sĩ nhấc cánh tay còn lại của anh lên: "ba, để con đỡ ba nhé."