100 Cách Cưng Vợ

Chương 438: Chương 438: Không được bắt nạt cô ấy




Nhưng quay đầu qua nhìn thấy dáng vẻ nghẹn họng của người đàn ông, Thẩm Dĩnh đột nhiên không muốn giải thích gì nữa, nên để anh nếm thử cảm giác này, cho anh khỏi hơi một tí là nói chuyện không biết suy nghĩ.

La Quyết Trình vừa thấy cô ngầm thừa nhận, càng nói hăng say hơn: “Cậu đừng nói ở nhà thế nào, ở bệnh viện, nhất là ở bệnh viện của tôi, tôi không thể nhìn cậu bắt nạt người khác được.”

Cái khác Lục Hi đều nhịn được, chỉ có La Quyết Trình đề cao mình ở trước mặt vợ anh, anh không thể nào nhịn được, đã sớm phát hiện Thẩm Dĩnh có sự nghe lời và sùng bái kỳ lạ với La Quyết Trình, bây giờ anh biết từ đâu ra rồi.

Đều là anh ta không biết xấu hổ thổi phồng mình.

“Cậu thấy tôi bắt nạt cô ấy hả?” Người đàn ông khó chịu nhíu mày, khinh thường hiện rõ lên trong mắt.

“Không phải vừa để tôi bắt ngay tại trận sao.”

Lục Hi cũng không phản bác, ngược lại còn nói theo lời anh ta: “Tôi bắt nạt cô ấy đấy, không phải cô ấy cũng chịu sao, khi nãy còn nói chuyện thay tôi đó.”

Thẩm Dĩnh vừa nghe thấy lời này, không đợi La Quyết Trình lên tiếng đã giành nói trước: “Lục Hi, anh đừng có được lợi còn khoe khoang nhé!”

La Quyết Trình nói chuyện giúp mình, cô không thể khiến người ta bị bẽ mặt được.

“Cậu là ỷ Thẩm Dĩnh tốt với cậu chứ gì, đợi khỏe rồi cậu sẽ có trái ngọt mà ăn cho coi!” La Quyết Trình cũng không quan tâm đến anh, dù sao bây giờ anh bị bệnh, mọi thứ đều phải theo anh, khỏi bệnh là quan trọng nhất mà.

Sau khi dặn dò đơn giản lượng thuốc với Thẩm Dĩnh, La Quyết Trình lại đưa thẻ cơm căn tin VIP của bệnh viện cho Thẩm Dĩnh: “Mấy ngày nay ăn uống phải thanh đạm, cơm bên ngoài chưa hẳn là được, căn tin VIP bên này đều là làm theo từng người, do chuyên gia dinh dưỡng kết hợp ra, em cầm thẻ cơm đi lấy là được.”

Thẩm Dĩnh nhận lấy: “Cảm ơn anh Quyết Trình.”

“Không có việc gì.” La Quyết Trình xoay người đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên cho Thẩm Dĩnh một ánh mắt: “Nếu cậu ta tái phát em đừng quan tâm đến cậu ta, nói với anh là được.”

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, trong phòng vẫn chỉ còn hai người nhìn nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, hai đôi mắt đối diện trong không khí yên lặng, không biết tại sau, đáy lòng Thẩm Dĩnh cảm thấy rất buồn cười, miệng cũng cong lên, nhưng cô cố nhịn xuống.

Mà người đàn ông nhìn cô cũng thế, môi mỏng cong lên, đầy vui vẻ.



Bầu không khí một bên khác lại không giống với bệnh viện, Hoàng Tử Nhu đã bị nhốt trong tầng hầm đến ngày thứ tư, cô ta không biết bây giờ là mấy giờ, cũng không biết là ban ngày hay ban đêm, cả căn phòng không có chút ánh sáng, ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy một vùng tối đen như mực.

Cô ta bị người của Bùi Dục bắt đến đây, sau khi Thẩm Tiếu và Lục Hi được cứu ra, cô ta lập tức như bị tuyên án tử hình, Bùi Dục dùng cách của anh ta khiến cô ta biết hậu quả khi làm chuyện này.

Anh ta trả lại cô ta những gì cô ta dùng để đối phó với Lục Hi, tăng mạnh liều thuốc, khiến những chất khí gây nghiện kia bay vào trong khoang mũi của cô ta, tiến vào phổi từ đường khí quản, sau đó tản ra khắp người.

Lúc đầu, cô ta cảm thấy đau khổ, nhưng dần dần, cô ta có ảo giác, cô ta có thể nhìn thấy Lục Hi trong bóng đêm, nhìn thấy dáng vẻ anh ôm mình, cô ta cười rất vui vẻ, trong lòng rất hưng phấn, nhưng khi cô ta cảm thấy sắp được hạnh phúc rồi, mọi thứ lại lập tức rơi vào vực sâu!

Cô ta nghiện rồi, mà Bùi Dục không hề cho cô ta hít loại chất khí này liên tục, mà lại vô tình nhốt cô ta vào trong tầng hầm.

Lúc này, Hoàng Tử Nhu chỉ cảm thấy trong người như có hàng vạn con kiến đang bò, vô số cái chân nhỏ màu đen đi ra từ vách mạch máu của cô ta, đi ra từ trong đầu của cô ta, sắc bén xuyên qua xương cốt của cô ta…

Cô ta bắt đầu cảm thấy lạnh, bắt đầu chảy nước miếng, không còn để tâm tới hình tượng gì nữa, cuộn mình ở một góc, hai tay ôm lấy người, cho rằng như vậy có thể giảm bớt đau đớn, nhưng thời gian từ từ trôi qua, hoàn toàn không có tác dụng.

Đau đớn, đau đớn vô cùng vô tận.

Lúc trước Hoàng Tử Nhu nghĩ, cho dù cô ta không có lợi, Lục Hi cũng phải sống với cơn nghiện đó, nhưng cô ta lại không ngờ cũng có ngày mình sẽ trải qua những thứ này.

Dần dần, cơ thể bắt đầu không thể khống chế, cô ta không chịu nổi sự giày vò liên tục xuất hiện, hai tay cứ mãi run rẩy, mặc dù như thế, cô ta vẫn dùng hết sức lực đi tới cửa, không ngừng đập lên ván cửa: “Người… người đâu…”

Ý thức của cô ta đã mất hết, cơ thể cũng như bị thứ gì đó lôi kéo, nhưng rõ ràng là không hề có gì cả, chỉ là ảo giác thần kinh mà thôi.

Cảm giác đau ngứa biến mất, cô ta bắt đầu muốn nôn, nhưng ngoài nước miếng thì không còn gì cả.

Hoàng Tử Nhu bắt đầu thay tay bằng đầu, đập từng cái thật mạnh lên ván cửa, phát ra âm thanh “ầm ầm” nặng nề, quanh quẩn trong tầng hầm này, khiến người ta nghe mà nổi da gà.

Cô ta cảm thấy ngực mình bị thứ gì đó đè nén, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Hai mắt cô ta đỏ tươi, cơ thể vặn vẹo, ngay cả đầu cũng bị đụng ra một vết máu màu đỏ sậm, sọ như muốn vỡ ra, nhưng cô không thể dừng lại được, cứ đụng mãi tựa như phát điên…

Mới nửa phút trôi qua, lại như nửa năm với cô ta.

Khi cô ta sắp nghẹt thở, cuối cùng cửa trước mặt cũng được người khác mở ra từ bên ngoài.

Ánh sáng chiếu vào trong, rọi thẳng vào mắt cô ta, đôi mắt đã quen với bóng tối bị đâm đau, Hoàng Tử Nhu nhắm mắt lại lần nữa, không nhìn thấy đã xảy ra chuyện gì, trong lúc mơ hồ chỉ nghe thấy một giọng nói tà mị: “Tiêm cho cô ta.”

Ngay sau đó, cánh tay bị cái gì đó đâm lên, có chất lỏng lạnh lẽo chảy vào kinh mạch, cơ thể cũng từ từ trở nên bình phục theo cảm giác mát mẻ này.

Cô ta mất hết sức lực nằm bò dưới đất, thoi thóp như một con chó tìm được đường sống từ trong chỗ chết.

Cô ta nhìn thấy đôi giày da không dính một hạt bụi của người đàn ông bước vào phòng, sau đó đi tới trước mặt cô ta, qua một lúc lâu, sau khi quen với ánh sáng rồi, Hoàng Tử Nhu cố hết sức ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt để lại vô số ám ảnh cho cô ta kia.

Hoàng Tử Nhu ôm lấy chân người đàn ông: “Cho tôi, cho tôi thuốc…”

Bùi Dục nghe giọng nói khàn khàn của cô ta, cảm nhận thấy chân bị ôm lấy, vô cùng ghê tởm, một cước đá văng ra: “Cho cô thuốc?”

Hoàng Tử Nhu gật đầu, lại bị người đàn ông cười nhạo: “Dựa vào cái gì?”

“Anh khiến tôi bị nghiện, dựa vào cái gì anh không cho tôi!”

“Vì tôi phải tra tấn cô mà.” Bùi Dục không hề che giấu mục đích của mình: “Khiến cô vui vẻ, trong lòng tôi cũng không thoải mái.”

Nghĩ đến mọi hành động người phụ nữ này làm với Lục Hi, người làm anh em là anh chỉ hận không thể lột da cô ta.

Hoàng Tử Nhu chỉ cảm thấy khuôn mặt anh tuấn tối tăm này đúng thật là ma quỷ, căm hận trừng anh ta: “Bùi Dục, anh không dám giết tôi, đợi tôi ra ngoài, tôi sẽ nói ra hết chuyện này, lạm dụng tư hình, tôi sẽ không để anh sống dễ chịu đâu!”

“Được thôi!” Bùi Dục nhíu mày, nhún vai, không hề giống như đang sợ, anh từ từ khom người xuống, giày da đắt tiền xuất hiện một nếp nhăn, người này không chạm vào cô ta, sợ bẩn: “Chậc chậc, cũng không biết ba mẹ cô nhìn thấy dáng vẻ của cô bây giờ sẽ như thế nào nhỉ.”

Vừa nghe thấy ba mẹ, dây cung nhạy cảm nhất trong lòng Hoàng Tử Nhu bị kích thích: “Anh muốn làm gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.