100 Cách Cưng Vợ

Chương 437: Chương 437: Giở trò lưu manh kiểu người bệnh




Thẩm Dĩnh thấy anh có tâm trạng đùa giỡn với mình, sự tức giận và nôn nóng tích góp nơi đáy lòng đều trút ra hết: “Anh còn dám nói, ai cho anh đơn thân độc mã đi tìm Hoàng Tử Nhu hả, anh có biết nguy hiểm đến mức nào không, lỡ như lúc đó cô ta còn có kế hoạch gì khác, anh ngay cả bảo vệ mình cũng là vấn đề đấy! Bình thường nhấn mạnh mình mọi chuyện đều thuận lợi như vậy, lúc quan trọng sao lại ngốc thế?”

Lục Hi thấy mắt cô đỏ ngầu, vì quan tâm mà quở trách mình, không hề mất kiên nhẫn chút nào, trong lòng tràn đầy áy náy: “Xin lỗi.”

Thẩm Dĩnh nghe anh nói thế, trong lòng càng khó chịu hơn: “Không phải em muốn anh xin lỗi, em chỉ sợ anh xảy ra chuyện thôi hiểu chưa?”

Chuyện lúc đó cô đã nghe Bùi Dục nói rồi, rõ ràng có cách xử lý an toàn hơn, nhưng anh lại bất chấp tất cả, một mình xông vào đầu tiên: “Nếu sau này còn có chuyện như vậy, anh không thể lừa em nữa, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng.”

“Dĩnh Dĩnh, đó không phải người khác, là con trai của chúng ta.” Lúc đó tình huống khẩn cấp, anh hoàn toàn không rảnh để ý đến những chuyện khác, cho dù biết rõ là bẫy rập anh cũng sẽ tiến lên như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Có lẽ với chuyện khác anh là một người nhấn mạnh kết quả, nhưng đối mặt với ruột thịt của mình, anh không thể suy nghĩ nhiều như vậy, cho dù bây giờ nằm trên giường bệnh, anh cũng không hối hận với quyết định lúc đó.

Thẩm Dĩnh nhìn như quở trách nhưng cũng nghĩ mà sợ, nếu Thẩm Tiếu trở về an toàn rồi, anh lại xảy ra chuyện, kết quả với cô cũng đều giống nhau.

Hai người, mất đi ai cô cũng sẽ đau khổ như cả thế giới sụp đổ.

Lục Hi biết suy nghĩ trong lòng cô, nhưng nghe cô nói xong, đôi mắt đen như mực nghiêm túc cẩn thận nhìn vào mặt cô: “Sau này, một nhà ba người chúng ta sẽ không tách nhau ra nữa.”

Lúc trước vì Giang Sở Tinh, bọn họ hiểu lầm nhau chia chia hợp hợp nhiều năm như vậy, bây giờ vì Hoàng Tử Nhu lại trải qua đại nạn, nhưng cho dù thế nào, bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau, như vậy đã đủ rồi.

Thẩm Dĩnh nghe thế, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, nắm lấy tay anh, để trên mặt mình cọ hai cái: “Vậy anh phải mau khỏe lại, tránh em đổi ý nhé.”

Đổi ý?

“Em đã là mẹ của con anh rồi, còn muốn gả cho ai?” Anh nhíu mày, đôi mắt rạng rỡ tràn đầy ý cười.

Thẩm Dĩnh bị anh nói đến tim đập thình thịch, cũng không nhịn được đùa giỡn, cắn nhẹ lên môi, thẹn thùng trừng anh: “Anh bệnh nằm trên giường thế này còn quan tâm em gả cho ai à?”

“Anh chỉ tạm thời không thể nhúc nhích thôi, những cái khác vẫn ‘có thể dùng được’.”

Anh cố ý thêm bốn chữ này, bên trong khuôn mặt tuấn tú góc cạnh mang theo chút xấu xa.

Rõ ràng cả người đã cứng đờ nằm trên giường không thể nhúc nhích, đối mặt với một người đàn ông không làm được gì cả, Thẩm Dĩnh lại bị anh nói đến tim đập thình thịch.

Kiểu lời nói chỉ có hai người mới hiểu được này thật sự là chết người mà.

“Anh còn cứng miệng hả, bây giờ ngoài hai mắt còn có thể nhúc nhích, chỗ nào cũng không dùng được nữa!”

Nghe vậy, anh cười rộ lên, đáy mắt lập tức trở nên sâu thẳm: “Hay là em thử xem?”

Thẩm Dĩnh không thể nhịn được nữa, rất muốn đẩy anh, nhưng không có chỗ để xuống tay, chỉ có thể giậm chân: “Nói cái gì vậy!”

“Anh nói cái gì?” Anh cố ý trêu chọc nhìn cô, như cô đã làm gì đó vậy: “Tự em nghĩ nhiều phải không? Đúng là người ta nói phụ nữ ba mươi như sói như hổ mà, em cũng sắp đến cái tuổi này rồi…”

“Lục Hi!” Thẩm Dĩnh lớn tiếng ngắt lời anh: “Anh có thể nghiêm túc chút không hả, bệnh còn chưa khỏi đã suy nghĩ vớ vẩn gì vậy!”

Nhưng thấy mặt cô đỏ ửng, người nào đó còn chưa thấy đủ, quyết tâm muốn xuyên tạc ý của cô đến cùng: “Cho nên em rất mong anh khỏi bệnh hả?”

“…”

Nói tới đấu võ mồm, còn là loại đấu võ mồm mờ ám này, Thẩm Dĩnh tuyệt đối không phải đối thủ của anh, lúc này bị anh chặn đến không nói ra lời.

Sau khi cảm thấy mỹ mãn nhìn đôi mắt tức giận đến trợn tròn của cô, lúc này Lục Hi mới bớt lại, môi mỏng khép mở nói câu gì đó, rất mơ hồ, nghe không rõ lắm.

Thẩm Dĩnh nghiêng tai: “Cái gì?”

Anh nói lại lần nữa, một là từ không rõ ràng hoặc không hiểu ý của anh.

Thẩm Dĩnh không nghi ngờ anh, sợ anh có chỗ nào đó không thoải mái, đưa đầu đến gần, mặt và mặt chỉ cách nhau một nắm đấm: “Anh nói cái gì, em không nghe rõ.”

“Anh nói…” Anh cố ý kéo dài giọng, mắt sáng quắc nhìn cô, không biết vì cổ họng đau hay vì cái gì, hai chữ bị anh nói rất chậm rất chậm: “Hôn anh.”

Thẩm Dĩnh sửng sốt một chút mới lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng hiểu vì sao khi nãy anh lại nói năng không rõ, nói chuyện không rõ ràng chỗ nào chứ, cố ý dụ cô đi tới thì có!

Cô lập tức muốn đứng thẳng người dậy, người này thấy thế lập tức nói: “Em đành lòng nhìn anh như vậy sao.”

“…” Thẩm Dĩnh nhìn lại đôi mắt sáng rực kia, nhìn thấy con ngươi như hắc diệu thạnh, nhìn thấy khát vọng với mình trong mắt anh.

Đành lòng sao.

Đương nhiên là không đành lòng rồi.

Cô thầm than thở, quả nhiên là bị anh ăn sạch rồi.

Không có cách nào, đành phải cúi đầu hôn lướt qua môi anh, nhưng đợi khi cô muốn rời đi, cánh môi lại bị người này cắn.

Cô hơi đau ưm một tiếng: “Ui!”

Lục Hi nghe thấy thì buông ra, thăm dò xông vào lãnh địa của cô, thấy cô không kiên trì từ chối cũng trở nên ngang ngược hơn, đầu lưỡi nhanh nhẹn thăm dò mỗi một góc trong miệng cô, như quyết tâm muốn ăn sạch cô vậy.

Thẩm Dĩnh bị anh hôn đến hơi đau, nhưng sự đau đớn này lại có thể khiến cô phản ứng lớn hơn, cảm giác tê dại trên cánh môi kích thích toàn thân, vô số lần hôn môi khiến cô quen thuộc với cảm giác này, cơ thể vô thức muốn gần thêm một chút.

Nhưng không được, anh vẫn đang bị bệnh.

Nghĩ đến nhắc nhở của La Quyết Trình, Thẩm Dĩnh ngẩng đầu lên, hơi thở đã không còn vững vàng: “Anh… anh phải chú ý nghỉ ngơi, nếu không sẽ khiến phổi xuất hiện phản ứng.”

“Không sao.” Anh nói xong lại muốn hôn tiếp.

Thẩm Dĩnh nghiêng đầu tránh né, cách xa một chút: “Vẫn nên nghe theo lời anh Quyết Trình thì hơn.”

Làm mọi chuyện đều phải cẩn thận, đề phòng vẫn tốt hơn buông thả, đây là chủ trương từ trước đến giờ của Thẩm Dĩnh.

Thấy đáy mắt anh có ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt, Thẩm Dĩnh biết mình không thể tiếp tục như vậy nữa, đứng thẳng người dậy, vốn định ra ngoài lấy lại bình tĩnh, tầm mắt lướt qua một chỗ giữa hai chân dưới lớp chăn của người đàn ông, hình dáng hơi rõ ràng…

Mắt cô nóng như thiêu đốt, không dám nhìn thêm nữa, lập tức xoay người đi ra khỏi phòng.

Làm bậy mà, như thế cũng được sao…

Lục Hi vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, mãi đến sau khi cô thật sự đi rồi, mới chuyển sang nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, hít, thở, thật ra đường hô hấp vẫn hơi đau đớn, nhưng vì nụ hôn này cũng đáng lắm.

Mười phút sau, cửa phòng bệnh được mở ra, người đi vào lại không phải Thẩm Dĩnh.

La Quyết Trình cầm thuốc mới kê đi vào, có chút bất ngờ nhìn một vòng quanh phòng: “Sao chỉ có mình cậu vậy, Thẩm Dĩnh đâu?”

Cơ thể của Lục Hi dần bình phục, nhưng cũng không có tâm trạng để ý đến anh ta, nghĩ đến câu “vẫn nên nghe theo lời anh Quyết Trình” của Thẩm Dĩnh khi nãy đã không thể bày ra sắc mặt dễ nhìn rồi.

La Quyết Trình vừa thấy dáng vẻ này của mình, vô thức cho rằng hai người lại cãi nhau, lập tức hứng thú: “Không phải chứ? Cậu mới tỉnh đã cãi nhau tiếp à?”

Anh ta vốn đang lo lắng sau khi người này tỉnh lại sẽ bị đả kích, không ngờ anh lại giống như người không có chuyện gì, năng lực thừa nhận đúng là quá tốt.

“Câm miệng.” Người đàn ông lạnh nhạt phun ra hai chữ, không muốn nói chuyện tiếp.

La Quyết Trình càng chắc chắn hơn, buông thuốc trên tay xuống, xông tới đầu giường bắt đầu dạy dỗ: “Hi, không phải tôi nói cậu nhé, bây giờ cậu đã thế này rồi còn ngang ngược cái gì chứ, đừng nói lúc trước cậu thế nào, chỉ bây giờ thôi, Thẩm Dĩnh chịu đáp lại cậu đã là có phúc rồi, cậu còn cãi nhau với người ta, ở bên cạnh ba ngày hai đêm đấy, cậu có chút lương tâm nào không hả…”

Anh còn chưa nói xong, Thẩm Dĩnh cũng đi vào từ bên ngoài, không dám rời khỏi quá lâu, lại bất ngờ nghe thấy mấy lời này, cô hơi xấu hổ khụ một tiếng: “Anh Quyết Trình, bọn em không cãi nhau.”

La Quyết Trình nhìn qua theo giọng nói, khi nhìn thấy sự ngại ngùng và kỳ lạ của Thẩm Dĩnh thì vung bàn tay to lên: “Thẩm Dĩnh, em đừng nói dối cho cậu ta, dù sao bây giờ cậu ta cũng là một con ma bệnh, không làm gì được, em có gì bất mãn cứ trút hết ra đi.”

Lục Hi: “…”

Thẩm Dĩnh: “…”

Cô nên giải thích thế nào đây? Nói bây giờ cô ngại ngùng là vì Lục Hi giở trò lưu manh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.