Một câu vô tâm của cô ấy khiến Thẩm Dĩnh hơi lúng túng, nhưng người không biết không có tội, cô cũng không tức giận, thản nhiên giải thích: “Không phải, là bạn của tôi.”
“À, như vậy...” Ngô Diêu hơi lúng túng sờ tóc bên tai: “Bởi vì vẫn chưa từng nhìn thấy chồng chị Thẩm, ngại quá...”
“Không sao.” Thẩm Dĩnh mỉm cười trấn an: “Dọn dẹp một chút rồi tan làm đi.”
“Dạ, được!”
Sau khi đóng cửa tiệm, Thẩm Dĩnh rất mệt mỏi, trong nhà thím Lâm đã làm cơm xong rồi, Mã Thiên Xích lái xe đưa hai mẹ con về Ngự Cảnh Viên, trước khi xuống xe, Thẩm Dĩnh mời anh vào trong nhà ngồi một lát.
Mã Thiên Xích nghiêng qua người cô nhìn vào cổng lớn của biệt thự, chỉ chốc lát sau thu hồi tầm mắt lắc đầu: “Không cần, lát nữa anh còn có việc khác.”
“Vào ăn chút cơm rồi lại đi, buổi tối anh vẫn chưa ăn.” Thẩm Dĩnh kiên trì mời anh ta vào trong nhà, trong lòng áy náy, biết anh ta chưa ăn cơm nên không thể nào cho anh ta đi.
Mã Thiên Xích không còn cách nào khác, đành phải dừng xe bên trong sân rồi xuống xe vào nhà với cô.
Lúc trước thím Lâm từng nghe chuyện liên quan đến Mã Thiên Xích qua lời của Thẩm Dĩnh, biết người này giúp cô rất nhiều, nhiệt tình đón tiếp, bưng đồ ăn lên.
“Cô Thẩm, cô không nói còn có người đến, tôi vẫn làm bốn món một canh, không biết đủ không...” Thím Lâm hơi lo lắng, sợ làm không tốt.
Thẩm Dĩnh đưa đũa cho anh: “Không sao, thím Lâm, đều là người một nhà, không cần khách khí.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
Ngó sen thái lát xào, sườn xào chua ngọt, cá hấp tẩm vị, canh nấm tùng nhung gà đất, còn có tôm rang hạt điều mà Thẩm Tiếu thích ăn, tất cả món ăn bày trên bàn vẫn còn nóng, ánh đèn của phòng ăn chiếu lên trên đồ ăn, hấp dẫn ngon miệng.
Thẩm Dĩnh vén tay áo cầm bát sứ màu trắng đến trước mặt Mã Thiên Xích, múc thêm một bát canh gà nóng hổi cho anh ta: “Đây là món canh sở trường của thím Lâm, anh nếm thử đi.”
Mã Thiên Xích vốn không thích loại canh loãng đầy dầu mỡ thế này, liếc mắt nhìn váng dầu màu vàng phiêu lượn trong bát, vẫn rất nể tình cầm lên nhấp một ngụm, mùi vị thơm nồng không ngán, ngon ngoài dự đoán, anh ta không nhịn được uống thêm một ngụm: “Rất ngon.”
Thím Lâm nghe xong cũng rất vui: “Ngon thì ngài uống nhiều thêm một chút, bao no, còn non nửa nồi đấy!”
Chỉ đơn giản bốn món một canh, Mã Thiên Xích ăn rất thỏa mãn, không chỉ là bởi vì được ăn bữa cơm gia đình mà anh ta vẫn thường mong muốn, còn là vì ngồi bên cạnh Thẩm Dĩnh và Thẩm Tiếu khiến anh có ảo giác trở lại London.
Năm năm qua, mặc dù không phải ngày nào bọn họ cũng gặp mặt nhưng chỉ có nhau bên cạnh, thi thoảng cùng ăn một bữa cơm, ở chung rất thoải mái.
Chỉ là bây giờ... Mã Thiên Xích cụp mắt nhìn đồ ăn trong bát, với anh ta mà nói, tất cả đều là cảnh còn người mất.
Ăn một bữa cơm, Mã Thiên Xích tán gẫu một lát với Thẩm Tiếu rồi nói là phải đi, Thẩm Dĩnh thấy anh kiên trì thì cũng không níu kéo thêm nữa, tiễn người đến cạnh xe trong sân, dặn dò tỉ mỉ: “Anh lái chậm một chút, đây không phải là London, kiểm tra tốc độ rất nghiêm.”
“Ừm.” Anh ta thuận miệng đáp, thật ra anh ta đâu phải người sợ cảnh sát giao thông, anh ta nhướng mày nhìn biệt thự: “Đi vào đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong, không đợi Thẩm Dĩnh đáp lại đã rảo bước lên xe, Aston Martin màu đen khởi động, lập tức lái ra khỏi sân, hòa làm một thể với bóng đêm, Thẩm Dĩnh nhìn đèn xe biến mất khỏi tầm mắt mới xoay người vào phòng.
...
Mã Thiên Xích lái xe không mục đích chạy trên đường lớn hai vòng, tất cả trong đầu đều là hình ảnh bữa cơm vừa rồi, còn cả câu nói ‘chị Thẩm, đây là chồng chị sao’ vô tâm của Ngô Diêu.
Rõ ràng đã nói với bản thân phải buông tay, nhưng trái tim lại dễ dàng bị xao động.
Anh ta chán ghét mình thế này, không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên cảm giác tội lỗi.
Tăng tốc độ xe, đi lòng vòng thêm gần nửa tiếng, sau đó anh ta miệng đắng lưỡi khô nóng nảy dừng lại ở ven đường, xuống xe đi đến cửa hàng tiện lợi.
Mua một chai nước mát đi ra, vặn nắp chai rồi đột nhiên rót vào trong cổ họng, chất lỏng lạnh buốt chẳng những không làm dịu phiền táo trong người anh ta, mà hoàn toàn ngược lại.
Mã Thiên Xích híp mắt nhìn về quán bar tại phố đối diện.
Chỉ do dự chưa đến năm giây, anh ta ném chai nước khoáng vào thùng rác bên đường, sải bước đi đến.
Giám đốc đứng tại cửa quán bar nhìn thấy anh ta từ xa, thoạt nhìn quần áo người đàn ông mặc có giá trị không nhỏ, đặc biệt là cái đồng hồ trên cổ tay này, còn đắt hơn cả căn nhà của anh ta, là khách hàng lớn nha.
Giám đốc lập tức nghênh đón: “Chào ngài, có hẹn trước không?”
“Không.” Mã Thiên Xích không thèm ngẩng đầu, không nhìn người, chính là cái dáng vẻ ngồi tít trên cao khó có thể đến gần: “Cho tôi một vị trí tốt nhất.”
“Không thành vấn đề, ngài đi theo tôi.”
Âm nhạc inh tai nhức óc và cả tiếng cười nói ồn ào trong sàn nhảy truyền đến, giám đốc sắp xếp vị trí tốt nhất tại khán đài VIP trên tầng hai cho anh ta, chi phí cho hàng ghế dài là một trăm năm mươi triệu, anh ta không hề chớp mắt, lại gọi rượu ngon nhất rồi quẹt thẻ luôn.
Mã Thiên Xích đến khiến cho tất cả phụ nữ ngồi tại vị trí VIP trên tầng hai không nhịn được liếc mắt nhìn, anh ta là một gương mặt rất xa lạ, không phải người thường đến quán bar, nhưng khí thế trên người lại vô cùng cuốn hút người khác.
Kiên cường nhưng lạnh lùng, khiến cho người ta không dám tùy tiện tiếp lời.
Nhưng người đàn ông này lại không hề để ý đến tất cả những ánh mắt đó, anh ta chỉ ngồi uống rượu, một ly lại một ly, ngửa đầu, uống vào, lặp lại máy móc, giống như một quái vật không cảm xúc.
Nhưng đúng vào lúc này, một bóng dáng dưới tầng một hấp dẫn ánh nhìn của anh ta.
Từ chỗ ngồi của anh ta nhìn xuống, trên người cô gái mặc một bộ váy ngắn viền tơ màu đen, trên đầu đội một chiếc tai thỏ lông xù màu đen, cặp chân thanh mảnh xinh đẹp bị tất chân màu đen bó chặt, trước ngực lộ ra cảnh đẹp rạng ngời.
Trong tay cô ta cầm một chiếc giỏ màu đậm, bên trong chứa những chiếc hộp nhỏ hình vuông, khoảng cách quá xa khiến anh ta nhìn không rõ là gì, chỉ thấy mấy người đàn ông bên cạnh đều cười xấu xa nhìn cô ta, mà cô ta ngoại trừ tránh né thì không có bất kỳ biện pháp nào thoát được.
Cô gái này nhìn rất quen.
Trong đầu Mã Thiên Xích xuất hiện chuyện nhỏ xảy ra ngày đó tại sân bay, nhớ lại dáng vẻ của cô ta.
Là cô ta.
Là cô gái vội vàng chạy đến đụng vào bả vai anh ta.
Sao cô ta lại ở đây?
Trong lúc đang suy nghĩ, người đàn ông ngồi tại ghế dài dưới tầng một đã vươn tay với vào dưới váy ngắn của cô, chỉ thấy cô gái chợt nắm lấy cổ tay của tên đó, chỉ tiếc thoáng chốc đã bị giãy ra.
Mã Thiên Xích cụp mắt, tiện tay cầm cái nắp của chai rượu trên bàn, khéo léo ném lên đỉnh đầu của cô.
“Tạch’ một tiếng vang lên, bị ném từ khoảng cách xa như vậy, Đường Uyển đau đến mức khóe mắt đỏ bừng, luống cuống nhìn xung quanh.
Quán bar quá nhiều người, tầm nhìn của tầng một cũng không rộng rãi như tầng hai, hơn nữa lại có không ít đàn ông nhìn về phía cô, Đường Uyển cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy chiếc giỏ trong lòng, đoán chừng lại là người nào đó trêu đùa mình...
“Em gái, có đau không, anh trai thổi cho em nhé.”
“Đúng vậy, để anh ta thổi một chút cho em, cả giỏ đồ này của em anh ta muốn cả.”
Sau lưng vang lên giọng nói ác liệt của người đàn ông, ngay tại khi Đường Uyển sắp không nhịn nổi rơi nước mắt, bỗng nhiên cánh tay bị người ta níu lại, cô giật mình muốn tránh né, ngẩng đầu mới phát hiện là giám đốc: “Giám đốc?”