Hành động đột ngột của cô dọa thằng bé, lúc này Thẩm Dĩnh mới giật mình, vội vàng thu lại cảm xúc: “Không sao.”
Chờ đến khi cô lại nhìn về phía sau, đã không còn bóng dáng của chiếc xe.
Sau khi bảo vệ phát hiện hành động của cô, vô cùng có trách nhiệm chạy đến: “Cô Thẩm, xe cô xảy ra vấn đề gì sao?”
Thẩm Dĩnh hạ cửa sổ xe xuống: “Không sao, vừa tắt máy.”
“Vậy là tốt rồi.”
Cô thu lại ánh mắt rồi lại khởi động xe, trong lòng lại có chút lo lắng, là quá nhớ người đàn ông kia sao, đến mức vừa rồi lại cảm thấy người trong xe phía sau là anh.
Nghĩ như vậy, cô không nhịn được bật cười, sao có thể là anh, bây giờ anh đang tiếp nhận điều trị.
Đã ba tháng trôi qua, chắc cũng tốt hơn rồi, không sao, nửa năm mà thôi, chờ thêm một chút, chỉ cần chờ thêm chút nữa là được rồi.
...
Lục Hi ngồi trong xe, cơ thể vẫn còn cứng ngắc vì vừa rồi cô dừng xe tìm kiếm, suýt chút nữa thôi là bị phát hiện rồi, anh vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, không biết nên nói gì với cô, dứt khoát lái xe đi nhanh, không để cho cô biết được.
Tài xế nhìn vẻ mặt căng cứng của người đàn ông qua gương chiếu hậu, chậm rãi lên tiếng hỏi: “Tổng giám đốc Lục, về nơi của bác sĩ Lee sao?”
Người đàn ông im lặng một lát mới đáp: “Ừ.”
Câu trả lời của anh khiến tài xế thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi khi ra ngoài bác sĩ Lee còn cố ý dặn dò anh ta, nếu như quá giờ mà tổng giám đốc Lục vẫn chưa về thì phải lái xe đưa người trở về, anh ta là cấp dưới, không thể tùy ý quyết định, vẫn may Lục Hi đồng ý rồi.
Dọc đường đi xe chạy rất nhanh, khi đến sở nghiên cứu cũng mới bảy rưỡi, Lục Hi xuống xe đi vào sở nghiên cứu, tài xế không đi theo. Sau khi sải bước tiến vào phòng bệnh, đột nhiên cơ thể cảm thấy nôn nao khó mà kiềm chế.
Giống như là đột nhiên tứ chi bị thiêu cháy, xương máu đang từ từ bị rút ra, anh quá quen thuộc loại cảm giác này, mỗi lần trước khi cơn nghiện phát tác đều là như vậy.
Cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến anh hơi cong người, hai tay giơ lên ôm tại hai bên đầu: “A!”
Anh không nhịn nổi đau đớn kêu lên, dần dần cơ thể không thể chống đỡ nổi, chậm rãi trượt xuống mặt đất, cả người nằm rạp trên mặt đất giống như một đường cong.
Sau khi nhân viên y tế ngoài cửa nghe thấy tiếng động lập tức cầm thuốc an thần tiến vào, Lee là người đầu tiên đẩy cửa ra, khi chạy đến chỗ người đàn ông nằm trên mặt đất, lập tức lấy thuốc tiêm ra, ngồi xổm người xuống tiêm vào tĩnh mạch anh.
Kim tiêm lạnh buốt chui và da thịt, Lục Hi đã sớm không cảm giác được đau nhói khi bị kim đâm, nhưng bị người đến gần bị người đụng chạm khiến anh hơi nóng nảy, đột nhiên anh vung tay đẩy Lee ra.
Sức giật khiến cơ thể Lee không đứng vững ngã về phía sau, vẫn may bác sĩ đằng sau đỡ anh ta lại.
“Lee không sao chứ?”
Lee lập tức lắc đầu, cũng không để trong lòng: “Không sao, các anh ra ngoài trước, một mình tôi ở lại với cậu ta thêm lát nữa.”
“Nhưng mà...”
“Không sao, không có gì đáng lo.” Lee biết anh ta muốn nói gì, không đợi anh ta nói hết đã cắt ngang, lặp lại lần hai: “Ra ngoài đi.”
Sau lưng vang lên tiếng bước chân thưa thớt, cửa mở rồi lại đóng, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Nhìn cơ thể cao lớn bị cơn nghiện tra tấn mà từ từ trở nên vặn vẹo đau khổ như vậy, anh ta biết rõ nhưng lại không cách nào chia sẻ, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình anh gắng gượng chịu đựng.
Mười mấy phút trôi qua, cuối cùng anh cũng từ từ bình phục lại, Lee lấy một túi đá viên y tế từ trong hộp ra xoa lên động mạch nơi cổ của anh: “Đỡ hơn chút nào không?”
Lục Hi không nói chuyện, cơ thể vẫn còn đau đớn mà cơn nghiện vừa rồi mang đến, sắc mặt anh bình tĩnh, trong tái nhợt mang theo bất lực.
“Hờ.” Đột nhiên anh cười tự giễu: “May là bình thường rồi, nếu không sẽ khiến cô ấy phải nhìn thấy dáng vẻ buồn nôn này.”
Anh dùng hai chữ ‘buồn nôn’ để hình dung chính mình, Lee hơi nhíu mày, không muốn anh tự coi nhẹ mình.
“Hi, là người thì trong cuộc đời đều sẽ mắc bệnh, cho dù anh ở đâu, tuổi tác lớn thế nào đều sẽ không cách nào né tránh, anh chỉ là mắc bệnh đau đớn hơn so với người bình thường mà thôi, nhưng không phải sẽ không khỏi được, lần này anh lên cơn nghiện, triệu chứng của cơn tốt hơn rất nhiều so với trước đó, anh cảm thấy rồi đúng không.”
Bất kỳ lời an ủi nào của Lee cũng không thể khiến anh yên lòng, duy chỉ có câu cuối cùng kia đã chạm đến đáy lòng đang dao động của anh.
“Anh nói là... tình hình của tôi có chuyển biến tốt?”
“Đúng vậy, ở mỗi phương diện đều tốt hơn chút.” Lee chắc chắn gật đầu, nói cho anh biết tất cả đau đớn này đều không phải là vô ích.
Lục Hi không thể tin nổi, con ngươi đen kịt chấn động kịch liệt giống như động đất: “Chắc chắn chứ?”
“Tôi chắc chắn.”
Ba chữ khiến cho đáy mắt người đàn ông rưng rưng, dù đang xoa đá viên nhưng anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng mạch máu đang đập thình thịch.
Anh bị cơn nghiện tra tấn lâu như vậy, thiếu nợ Thẩm Dĩnh nhiều như vậy, cuối cùng bây giờ đã có người nói cho anh biết, tất cả những thứ này đều không uổng phí, tất cả những thứ này đều có ý nghĩa, dù chỉ là một chút xíu thôi, cũng khiến tư tưởng nặng nề lâu như vậy của anh được giải thoát trong chốc lát.
“Hi, tin tưởng tôi, tin tưởng chính mình, rồi cũng sẽ khỏi thôi, anh biết tôi xưa nay nói là làm, không nói suông.” Lee vỗ bờ vai anh, đỡ anh dậy từ trên mặt đất lên ngồi xuống ghế sofa.
Lục Hi cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, hai tay nắm chặt hơn, giờ khắc này anh không cho phép mình lùi bước, không cho phép mình yếu hèn, Thẩm Dĩnh còn đang chờ anh, con trai cũng đang chờ anh, áy náy tự trách không giúp được cô, chỉ có mau khỏi bệnh trở về bên cô.
Người đàn ông xót xa nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng tự nói, chờ anh Dĩnh Dĩnh, chờ anh thêm một chút.
...
Tiệm hoa của Thẩm Dĩnh mở đúng ngày đã định, dự tính ban đầu của cô là vì tìm một chút chuyện để làm, không muốn mỗi ngày đều nhớ đến bệnh tình của Lục Hi, như vậy cả người đều sẽ như một bãi bùn nhão, sẽ sụp đổ.
Nhưng khiến cô không ngờ là, sau khi tiệm hoa mở lại hấp dẫn rất nhiều người đến, vị trí của cô khá là tốt, giá cả cũng khá cao, lúc đầu không có ý định làm to để kiếm sống, nào ngờ vô tâm trồng liễu liễu xanh um, tháng đầu tiên đã bán rất chạy, thậm chí có không ít người đặc biệt đến mua hoa trong tiệm là để tìm tòi thực hư.
Cuộc sống công việc bận rộn, Thẩm Dĩnh không để ý đã kiếm bao nhiêu tiền, cô chỉ để tâm phục vụ những khách hàng, Phùng Tuyết Du đau lòng cô một mình quá mệt mỏi, tìm một cô gái có kinh nghiệm cắm hoa đến làm nhân viên cửa hàng.
Hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp trường đại học, họ Ngô, tên chỉ một chữ Diêu, sau này tự học kỹ thuật cắm hoa, là người dân bản xứ của thành phố J, tính cách đơn giản ngay thẳng.
Dù sao có người trò chuyện cũng tốt hơn một mình cậy mạnh, Thẩm Dĩnh biết ý tốt của cô khi để người lại.
Có một hôm thật sự không đi được, Thẩm Tiếu bên kia lại đang chờ đón tan học, không còn cách nào Thẩm Dĩnh chỉ có thể làm phiền Mã Thiên Xích, anh ta lại như là cầu được ước thấy, đón thằng bé đến tiệm hoa.
“Mẹ!” Thẩm Tiếu thân thiết chạy đến bên người Thẩm Dĩnh, sau đó lại vô cùng lễ phép ngọt ngào chào Ngô Diêu bên cạnh: “Chào dì Ngô!”
“Chào cháu chào cháu.” Ngô Diêu cũng rất thích trẻ con, vui vẻ chào hỏi, khi quay đầu nhìn thấy Mã Thiên Xích lại đột nhiên ngơ ngẩn, người đàn ông này thật cao thật đẹp trai, dáng vẻ phong cách không biết hơn người bình thường bao nhiêu lần, cô ta vô ý thức cất lời hỏi: “Chị Thẩm, đây là chồng chị sao?”