"Tôi à?" Bị khí thế kinh người của đối phương dọa, trong lòng bà hơi sợ hãi: “Anh là ai?"
Khi Đường Lệ Quyên còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để chào hỏi hoặc gặng hỏi ý định đến đây của đối phương, Lưu Mạnh đã dứt khoát mở miệng: “Con gái bà tên là Tịch Giai Giai."
Nghe được ông ta nói ra cái tên này, trong lòng Đường Lệ Quyên lập tức căng thẳng: “Sao ông biết con gái tôi..."
"Hôm nay tôi tới chính là muốn nói chuyện có liên quan tới cô ấy. Bà mở cửa ra trước đã."
"..." Đường Lệ Quyên liếc nhìn phía sau. Tịch Hướng Vinh vừa ngủ, bây giờ có người vào nhà nhất định sẽ đánh thức ông, hơn nữa tình hình của ông bây giờ không thể chịu nổi bất kỳ sợ hãi nào.
Nghĩ tới điều này, bà mở cửa nhưng không phải để cho Lưu Mạnh đi vào trong, mà tự mình ra ngoài: “Có chuyện gì, xuống vườn hoa dưới tầng lại nói. Sức khỏe của ông nhà tôi chưa tốt, không tiện gặp khách."
Lưu Mạnh khẽ gật đầu, thật ra hơi bất ngờ khi ở tình huống như vậy, Đường Lệ Quyên còn có thể duy trì chút khách sáo đối với ông ta.
Hai người đi tới vườn hoa của khu chung cư, không cần phải nói cũng biết hoàn cảnh tất nhiên sẽ không chỗ nào tốt cả, cũng không có ai chơi ở trong này.
Đường Lệ Quyên hỏi thẳng vào vấn đề: “Con gái tôi rốt cuộc làm sao?"
"Lần trước bà đã gặp Bùi Dục rồi, đúng không?" Lưu Mạnh thấy bà trực tiếp như vậy, cũng cảm thấy thuận tiện, tránh cho mình phải nhắc nhở hết lần này tới lần khác.
Đường Lệ Quyên gật đầu, nói thật: “Tôi đã từng gặp."
"Vậy tôi nói thẳng, Bùi Dục là đích tôn duy nhất của nhà họ Bùi, ở trên phương diện hôn nhân cần phải do gia đình tới thu xếp. Bây giờ con gái bà ở cùng với cậu chủ, trên dưới nhà họ Bùi đều không đồng ý, chúng tôi đã từng tìm gặp Tịch Giai Giai nhưng không có hiệu quả, hôm nay tìm đến bà cũng là cảm thấy nên bảo bà khuyên nhủ cô ta."
Bàn tay Đường Lệ Quyên đang thả xuống bên người chậm rãi siết chặt, trái tim cũng thắt lại theo lời người đàn ông nói. Trước không phải bà chưa từng nói với Giai Giai, nhưng không ngờ thật sự sẽ biến thành như vậy.
Bây giờ bị đối phương tìm tới cửa, bất kể xuất phát từ phương diện nào cũng là một sự sỉ nhục đối với bọn họ.
Đường Lệ Quyên mặc dù sốt ruột nhưng lại không hề bối rối: “Tôi vốn cũng không đồng ý cho hai đứa đến với nhau, nhưng đám trẻ dù sao cũng có suy nghĩ riêng của mình. Bên phía con gái tôi, tôi tất nhiên sẽ khuyên, nhưng bên kia Tổng giám đốc Bùi, có thể vẫn cần ngài khuyên bảo một chút."
Hai người yêu nhau tuyệt đối không phải là sai lầm từ một phía. Cho dù Tịch Giai Giai không nên yêu người như Bùi Dục, nhưng nếu Bùi Dục không đồng ý, cũng không thể phát triển trở thành quan hệ yêu đương được.
"Hơn nữa trước giờ Giai Giai nhà chúng tôi vẫn là đứa trẻ thật thà, tôi cũng lo lắng người đàn ông từng trải qua cuộc sống phức tạp như tổng giám đốc Bùi sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho con bé." Từ trước đến nay Đường Lệ Quyên cũng không phải là một người nói chuyện sắc bén, bà nói ra những lời này, tất nhiên trong lòng đã tức giận.
Bà là mẹ của cô gái còn chưa nói gì, ngược lại bên phía Bùi Dục đã phái người đến.
Lưu Mạnh liếc nhìn bà: “Như vậy thì không còn gì tốt hơn."
"Đương nhiên, Giai Giai chỉ mới hai mươi tuổi, còn rất trẻ, dù sao vẫn ít đề phòng người và chuyện trong xã hội. Tổng giám đốc Bùi là người hơn ba mươi hơn tuổi, tôi nghĩ cũng sẽ không thể không hiểu rõ được."
Đường Lệ Quyên nói xong, cũng không quan tâm đối phương nghĩ thế nào, ném lại một câu rồi rời đi: “Tôi sẽ nói với Giai Giai. Tôi có việc phải đi trước."
Lưu Mạnh nhìn theo hướng Đường Lệ Quyên rời đi. Ông ta vẫn luôn nghe bên ông cụ nói qua, cô gái Tịch Giai Giai này rất có can đảm, bây giờ ông ta có thể hiểu được, sống trong một gia đình như vậy thật sự là có đủ can đảm.
Đường Lệ Quyên cũng là một người công bằng chính trực.
Ông ta lấy điện thoại di động ra gọi cho ông cụ: “Cụ Bùi, chuyện đã làm xong..."
…
Đường Lệ Quyên về đến nhà, chuyện đầu tiên chính là liên hệ với Tịch Giai Giai. Tịch Hướng Vinh còn đang ngủ, bà cầm điện thoại vào nằm ở bên cạnh.
Điện thoại đổ chuông vài tiếng, rất nhanh đã có người nghe máy. Giọng nói quen thuộc truyền đến: “Alo, mẹ ạ?"
"Con còn biết tới người mẹ như mẹ à!" Đường Lệ Quyên vừa mở miệng đã nổi giận: “Trước đó mẹ từng dặn con thế nào, con xem như gió thoảng bên tai đúng không?"
Lúc đó, Tịch Giai Giai vừa tan học, đang phiền lòng vì bị Nhậm Mai Phi quấn lấy. Cô vốn định tự mình đi tới nhà ăn lấy cơm, người này cứ nhất quyết muốn đi theo, ném thế nào cũng không đi.
Đúng lúc Đường Lệ Quyên gọi điện thoại tới. Cô đi tới chỗ xa một chút mới nghe máy.
Chỉ là cô vừa nghe đã bị quát mắng nghiêm khắc như vậy thì không khỏi hơi bối rối: “Mẹ, sao mẹ đột nhiên nói gì vậy?"
"Mẹ nói gì trong lòng con không rõ sao?! Từ khi ba con nằm viện, mẹ đã từng dặn con là đừng qua lại với Tổng giám đốc Bùi kia nữa, con lại không để ở trong lòng đúng không?" Đường Lệ Quyên càng nói càng tức giận, bởi vì bà quan tâm cho nên mới kích động như thế, rất sợ con gái bị thua thiệt.
Bà đột nhiên nhắc tới Bùi Dục làm Tịch Giai Giai hơi sửng sốt, có phần chột dạ hạ giọng xuống: “Mẹ, con và anh ấy không có gì cả. Mẹ đừng suy nghĩ lung tung. Hơn nữa Tổng giám đốc Bùi cũng không tệ như mẹ nghĩ đâu..."
"Không à?" Đường Lệ Quyên cười lạnh: “Con thì biết cái gì? Giữa hai đứa hơn kém nhau nhiều tuổi như vậy, con căn bản không thể nhìn thấu được suy nghĩ của cậu ta!"
"Ôi, thật sự không có mà. Anh ấy giúp con chỉ xuất phát từ lòng tốt thôi." Lúc nào Đường Lệ Quyên suy đoán dụng ý của Bùi Dục, Tịch Giai Giai đều thay anh bênh vực kẻ yếu.
Nghe cô nói vậy, Đường Lệ Quyên càng thêm tức giận, thấy cô không đụng tường nam không quay đầu lại, dứt khoát nói thẳng quan hệ lợi hại cho cô biết: “Hôm nay người ta đã tìm tới nhà rồi, con còn nói không có gì à? Con có biết không, bây giờ con là sinh viên, trọng tâm của con là học tập cho giỏi, chứ không phải là yêu đương. Con cũng biết rõ tình hình nhà chúng ta rồi, mẹ vẫn luôn cảm thấy con là một đứa bé rất nghe lời, hiểu chuyện, sao bây giờ biến thành như vậy chứ?"
Sau khi Tịch Giai Giai nghe xong bà nói câu đầu tiên, lại không nghe lọt tai những câu sau đó nữa. Cô nhíu chặt chân mày: “Mẹ, mẹ nói gì? Bùi Dục tìm đến nhà à?"
"Không phải là Tổng giám đốc Bùi, là người nhà của cậu ta." Nhắc tới chuyện này, Đường Lệ Quyên vẫn khó nhịn được uất ức: “Người phía nhà trai nói thẳng không đồng ý cho hai con đến với nhau. Con nói con xem... Có thể khiến cho ba mẹ con cũng mất mặt theo như vậy!"
Tịch Giai Giai nghe xong, tim cũng thắt lại. Bản thân cô thế nào, cô vốn không quan tâm. Ông cụ tìm gặp cô nói rõ lập trường của mình, cô có thể tiêu hóa hết rất nhanh, nhưng Đường Lệ Quyên thì khác. Tư tưởng của bà càng thêm lạc hậu, vừa ầm ĩ như vậy, căn bản là đang tát vào mặt bà.
Người nhà của Bùi Dục... cũng là ông nội anh phái qua sao?
Không nghe thấy cô nói gì, Đường Lệ Quyên tức giận gọi vài tiếng: “Mẹ nói với con, con có nghe không!?"
"Mẹ, con nghe được mà." Giọng Tịch Giai Giai xuống: “Con thừa nhận con và Bùi Dục có thiện cảm với nhau, cũng bằng lòng tiếp xúc lâu dài với thái độ có trách nhiệm với nhau. Anh ấy là một người rất có trách nhiệm, từ trước đến nay chưa từng cho rằng con có gì không tốt, người nhà của con có gì không tốt. Về phần gia đình anh, đó không có nghĩa là ý kiến của anh ấy."
"Mẹ không quan tâm con nghĩ thế nào, từ hôm nay trở đi con không được liên hệ với cậu ta nữa. Nếu lại có người tìm tới cửa, mẹ sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với con!"