100 Cách Cưng Vợ

Chương 754: Chương 754: Lợi ích của việc rời khỏi anh




Nói đến đây cũng đủ nhìn ra Đường Lệ Quyên đã nhịn đến giới hạn rồi, mặc dù trong lòng Tịch Giai Giai vẫn còn rất nhiều suy nghĩa, nhưng cô hiểu rất rõ đây không phải lúc thích hợp để nói.

Cũng không thể để Đường Lệ Quyên lập tức chấp nhận tất cả của Bùi Dục được, phải từ từ, việc cấp bách bây giờ là tìm kẻ đầu têu để nói chuyện một chút.

Tịch Giai Giai đồng ý lời nói của Đường Lệ Quyên, trấn an cảm xúc của bà ta, đợi đến lúc giọng điệu thay đổi một chút mới cúp máy.

Cúp máy chưa đến năm giây, Nhậm Mai Phi đứng ở xa xa lập tức đi về phía cô: “Giai Giai, điện thoại của ai thế, người trong nhà à?”

Tịch Giai Giai vốn đang cực kỵ phiền lòng, cũng không có sức đùa cợt với cô ta, qua loa gật đầu: “Mẹ tôi, đợi lát nữa tôi có chuyện phải làm, cô tìm người khác đi cùng cô trước đi, thật ngại quá.”

“Hả?” Nghe vậy, Nhậm Mai Phi chẳng những không rời đi, còn chưa hết hy vọng truy vấn: “Không phải nhà cô ở vùng khác à, bây giờ mẹ cô tìm cô có thể có chuyện gì chứ?”

Cho dù Tịch Giai Giai không cảm thấy hành động lúc trước quá xúc phạm, thì bây giờ lời nói của cô ta không khác nào đổ dầu vào lửa cả.

Cô ta hiểu rõ về gia đình của mình từ lúc nào vậy?

Mở miệng ra là vùng khác, cô ta hiểu những thứ này lắm sao. Nếu nhớ không lầm quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn không tốt lắm, chỉ có thể xem như bạn học có quen biết mà thôi.

Tịch Giai Giai cảm thấy mình cần phải nhắc nhở một chút: “Chuyện của nhà tôi không cần cô quan tâm.”

Nhậm Mai Phi nghe thấy sự khó chịu trong lời nói của cô, không nhịn được được hơi xấu hổ: “Tôi không có ý gì khác cả, cô đừng có hiểu lầm…”

“Không hiểu lầm.” Tịch Giai Giai nói xong thì đi về một phía khác: “Tôi đi trước.”

Nhậm Mai Phi nhìn bóng lưng cô rời đi, tức giận đá một cước vào lề đường bên cạnh: “Giả vờ cái gì, không phải chỉ làm người tình cho người có tiền thôi ư, có cái gì để đắc ý chứ!”



Ra khỏi cổng sau của trường học, thậm chí Tịch Giai Giai còn không kịp ngồi xe buýt, đón một chiếc xe taxi báo một địa chỉ lạ. Cô vốn không biết ông cụ ở đâu, nhưng lần đó tìm đến biệt thự, đối phương cố ý đưa địa chỉ cho cô.

Tịch Giai Giai vốn cho rằng mình không cần sử dụng, thì ra là chuẩn bị vì hôm nay.

Tìm thẳng đến nhà cô?

Trên mặt Tịch Giai Giai xuất hiện vẻ nghiêm túc chưa từng có, bọn họ thật sự xem trọng mình mà.

“Bác tài, phiền chú lái nhanh lên, cháu gấp lắm.” Tịch Giai Giai không ngừng thúc giục tài xế đằng trước, chỉ hận mình không mọc ra một đôi cánh bay thẳng tới trước cổng lớn nhà tổ.

Xe chạy gần bốn mươi phút mới đến, Tịch Giai Giai trả tiền xuống xe, đi dọc theo con đường nhỏ chừng mười phút mới đến cửa chính của nhà tổ.

Khác với biệt thự phong cách châu Âu khí thế của Bùi Dục, nhà tổ tràn đầy phong cách của nước T, trước vườn trong rừng trúc, còn có hoa hồng đỏ trắng hai bên đường và cái cổng lớn khắc hoa kia, đều mang theo hương vị cổ kính.

Rất khó tưởng tượng người ở trong căn nhà như tác phẩm nghệ thuật này lại là ông cụ ở cả hai giới hắc bạch.

Tịch Giai Giai nhìn vài lần, cũng không bị doạ sợ mà lại nở nụ cười châm chọc, một người độc ác ở trong căn nhà thế này, đúng thật là lãng phí!

Cô hùng dũng hiên ngang đi vào, tới cửa chính của căn nhà, lúc đang chuẩn bị nâng tay gõ cửa, còn chưa gõ xuống, cửa lớn trước mắt đột nhiên bị người mở ra.

Tịch Giai Giai dừng lại, nhìn thấy một quản gia đầu bạc xuất hiện trước mặt mình: “Cô là cô Tịch đúng không?”

Cô gật đầu; “Là tôi.”

“Ông cụ đợi cô ở phòng làm việc lầu hai, mời vào.” Quản gia tự mình đưa người đến trước phòng làm việc lầu hai, nâng tay đẩy cửa ra, thấy ông cụ đang đứng sau bàn làm việc viết chữ lên giấy Tuyên Thành.

Sau khi Tịch Giai Giai đi vào, quản gia đóng cửa lại, trong căn phòng lớn như thế chỉ có hai người, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, tất cả đều như đứng im.

Cô nuốt một ngụm nước miếng, căng thẳng không, đương nhiên là căng thẳng, đối mặt với một nhân vật lợi hại như thế, ai mà không căng thẳng, nhưng cô sẽ không lùi bước.

“Ông biết cháu sẽ đến, đúng không?” Tịch Giai Giai tiến lên một bước hỏi thẳng.

Ông cụ không ngẩng đầu, tiếp tục khom lưng viết chữ, giống như không nghe thấy vậy.

Tịch Giai Giai không nhịn được lên giọng, vào thẳng chủ đề chính: “Là ông phát người tìm đến trong nhà cháu đúng không.”

Cô gần như có thể chắc chắn là ông cụ làm ra chuyện này, ngoài ông ta cũng không có ai dám bày kế cô, dù sao Bùi Dục cũng không phải dễ trêu vào như thế.

Nhưng cho dù Tịch Giai Giai nói gì, ông cụ cách đó không xa vẫn như không nghe thấy, ngoài hết sức tập trung viết thứ trên tay mình thì không hề có ý muốn đáp lại.

Tịch Giai Giai không khỏi hơi tức giận, tuy ông ta là bề trên, nhưng cố ý xem thường người khác thế này vẫn khiến người ta khó chấp nhận được.

Im lặng một lát, cô vẫn cố lấy can đẩm đi qua, dừng chân lại ở chỗ cách bàn làm việc hai bước: “Ông Bùi, cháu biết ông có ý kiến với cháu, nhưng bây giờ cháu đứng ở đây, ông muốn nói cái gì cũng đừng ngại nói thẳng ra.”

Giọng nói vang vang mạnh mẽ của cô gái vang lên từ trên đầu, có thể cảm nhận được sự can đảm cực kỳ ngây ngô chưa từng được mài giũa của cô.

Cuối cùng ông cụ cũng buông bút lông trong tay xuống, thẳng lưng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia, còn nhỏ tuổi nhưng lại rất to gan, người trước đây dám nói chuyện với ông ta thế này không biết đã bị ném đến đâu rồi.

Ông cụ đột nhiên nở nụ cười: “Cháu lại dám đến thật.”

“Cháu vốn không muốn đến, nhưng người trong nhà bị quấy rầy, cháu chỉ đành tìm ngài nói rõ ràng thôi.”

“Nói rõ ràng? Cháu muốn nói rõ ràng thế nào?”

“Cháu muốn hỏi ông có quyền gì tự ý đi làm phiền người nhà cháu.” Tịch Giai Giai nói ra không thiếu một chữ.

Sắc mặt ông cụ lập tức thay đổi, đôi mắt già nua kia như muốn nuốt chửng người ta vào trong: “Lý do tôi đã nói với cháu rồi, nếu cháu đã không thể chia tay với Bùi Dục, đương nhiên phải tìm một cách khác.”

“Cho dù ông tìm đến nhà cháu, cháu cũng sẽ không chia tay với Bùi Dục.” Tịch Giai Giai không chút do dự nói ra lập trường của mình, giọng điệu cực kỳ kiên định: “Vào khoảnh khắc ở bên anh ấy, cháu đã không muốn tách ra rồi, ông không vui có thể nhằm vào cháu, cháu không quan tâm, nhưng người nhà của cháu vô tội, chắc hẳn đối phó với một cô nhóc như cháu, có lẽ ông cũng không cần mượn tay ba mẹ cháu nhỉ?”

Tịch Giai Giai uyển chuyển nói ông cụ ỷ lớn tuổi bắt nạt người khác, còn muốn tìm người giúp đỡ, đương nhiên ông ta có thể nghe ra.

Nhưng ông cụ cũng không nôn nóng, cho dù cô có thái độ gì, giọng điệu gì, ông ta vẫn cực kỳ lạnh nhạt, giống như mọi chuyện cô làm đều không quan trọng vậy: “Rời khỏi Bùi Dục, thì tôi có thể cho cháu lợi ích cháu muốn, nhưng nếu cháu kiên trì làm như thế, vậy tất cả chuyện này chỉ mới là bắt đầu thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.