“Ông đang uy hiếp cháu.” Lời này của ông giống như đúc lúc trước sau khi Bùi Dục nghe thấy.
Ông cụ cười: “Cho dù vậy thì cháu có thể làm gì?”
“Cháu không làm được gì cả.” Tịch Giai Giai đúng mực đứng tại chỗ: “Cháu biết với người có thân phận như ông, sự tồn tại của cháu cực kỳ nhỏ bé, nhưng cháu sẽ không chịu thua, ít nhất là chuyện này.”
Cô nói vô cùng kiên định, có khí thế Thái Sơn đổ trước mặt cũng không biến sắc, ông cụ vốn không thích cô lắm, nhưng lúc này vẫn không nhịn được hỏi: “Cháu kiên trì bằng cái gì?”
Bằng cái gì?
Tịch Giai Giai ngẫm nghĩ, cô thật sự không có thứ gì để kiên trì được, chỉ cần một câu của ông cụ, cô có thể đứng trước tất cả khả năng, nhưng…
“Nếu cháu buông bỏ, vậy chẳng phải sẽ có lỗi với sự tin tưởng và trả giá của Bùi Dục với cháu sao.” Cho dù không biết Bùi Dục chấp nhận yêu cầu của ông cụ vì cô, nhưng chỉ với tất cả anh làm vì mình lúc trước, cô đã thấy đủ rồi.
Những lời này khiến ông cụ không nhịn được hơi sửng sốt, lúc trước mẹ của Bùi Dục cũng từng bị ông ta làm khó, tuy bà cũng có kiên trì, nhưng sự kiên trì tràn đầy đau buồn kia không hề giống với Tịch Giai Giai.
Cô gái này thật sự có một sự bền bỉ trong người.
Không nói tới cái khác, ông cụ vẫn cực kỳ tán thưởng điều này, nhưng…
“Có trách cũng chỉ có thể trách xuất thân của cháu, cho dù thế nào, nhà họ Bùi cũng không thể chấp nhận cháu, sớm hết hy vọng đi, lời tôi nói với cháu cũng không phải đùa giỡn.”
Nghe thấy hai chữ “xuất thân”, nét mặt Tịch Giai Giai thoáng chốc tệ đi, nhưng chẳng mấy chốc đã trở lại bình thường, mặc dù chuyện đã đến mức này cũng không quên nói một tiếng: “Làm phiền ông rồi, Bùi Dục còn đang đợi cháu về, cháu xin phép.”
Nói xong, cô rời khỏi phòng, dứt khoát lưu loát giống y như lúc đến vậy.
Ông cụ nhìn theo hướng cô gái rời khỏi, có hơi đăm chiêu.
…
Sau khi Tịch Giai Giai rời khỏi nhà tổ thì về thẳng biệt thự của Bùi Dục, hôm nay cô không nói trước với anh, trong nhà không có ai cả, cực kỳ yên tĩnh.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn đi học ở trường, số lần trở về cũng rất ít, bình thường mặc dù không có ai trong nhà, nhưng quản lý tài sản vẫn sẽ sắp xếp người đến quét dọn vệ sinh, cho dù muốn ăn, một cuộc điện thoại cũng có thể gọi đầu bếp đến phục vụ.
Nhưng bây giờ…
Trên bàn trong phòng khách đóng bụi, rèm cửa sổ mở ra hai bên, nhìn qua đã rất lâu không có ai động vào, trong tủ lạnh ở phòng ăn gần như không có rau cải trái cây tươi có thể ăn được.
Nếu phải miêu tả, có lẽ có thể khái quát bằng bốn chữ… không có sức sống.
Nếu không biết nơi này có người ở, hơn nữa còn cực kỳ náo nhiệt, thậm chí Tịch Giai Giai còn cảm thấy đây là một căn nhà mới trang trí xong.
Đứng trong biệt thự xa hoa phẩm chất không tầm thường này, cô lại cảm thấy hơi hoang vắng.
Gần đây anh cũng không về nhà sao?
Tịch Giai Giai có thể đoán được đại khái, thở một hơi thật dài. Nghĩ đến lời ông cụ nói với mình hôm nay, lúc đối mặt với cô đã nói khó nghe như vậy, đoán chừng cũng làm khó Bùi Dục không ít.
Có lẽ anh cũng rất vất vả, một bên phải làm việc, một bên khác còn phải quan tâm cảm xúc của mình.
Đột nhiên cơn giận vì bị anh giấu diếm chợt biến mất, trở thành đau lòng.
Đổi vị trí mà suy nghĩ, mọi chuyện anh làm cũng đều vì mình thôi.
Tình hình như bây giờ, chỉ có anh đứng về phía mình, cho nên oán trách bất kỳ ai, cũng không có lý do oán trách anh.
Nghĩ vậy, Tịch Giai Giai nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô cởi áo khoác, xăn tay áo lên, cầm cái khăn đến bồn rửa thấm ướt, sau đó bắt đầu chậm rãi chà lau sạch sẽ từ cái tủ chỗ cửa vào.
Diện tích tầng một biệt thự rất rộng lớn, Tịch Giai Giai dọn dẹp từ buổi chiều tới tận buổi tối, ngẩng đầu nhìn lên đã là tám giờ rưỡi.
Cô đặt một vài rau quả tươi từ chỗ trung tâm phòng bếp của biệt thự, đều là loại dễ bảo quản, sẽ không dễ bị hỏng.
Nhìn mọi thứ xung quanh đều được mình lau sạch sẽ, tủ lạnh cũng từng chút được lấp đầy, Tịch Giai Giai rất có cảm giác thành công.
Cô tìm ra máy ép trái cây, dựa theo tỉ lệ dinh dưỡng khoẻ mạnh ép một vài trái cây và hỗn hợp rau củ thành nước cho vào tầng bảo quản đồ tươi.
Thấy Bùi Dục vẫn chưa về, cô lấy giấy nhớ từ trong túi ra, xé xuống hai tấm viết gì đó lên, cuối cùng dán trên cửa tủ lạnh.
Thời gian từ từ trôi đến chín giờ, Đường Lệ Quyên đã gửi tin nhắn hỏi vị trí tới.
Tịch Giai Giai đành phải vội vàng dọn dẹp đồ đạc của mình, chạy về trường học bên kia, vừa đi còn vừa trấn an Đường Lệ Quyên trong điện thoại.
Mười một giờ rưỡi tối, Bùi Dục cả người đầy mùi rượu được tài xế đưa về biệt thự.
Đêm nay sắp xếp một buổi tiệc rượu, bên trong đều là người có quan hệ với nhà họ Bùi, uống tới uống lui, thời gian nháy mắt trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới khuya.
Bùi Dục uống không ít rượu, trước kia anh rất thích uống rượu, nhưng bây giờ lại cảm thấy rượu vào miệng đều là vị chua xót.
Tài xế đỡ người vào nhà, không yên tâm ấn xuống công tắc chỗ huyền quan, đèn thuỷ tinh lập tức phát ra ánh sáng sáng người, chiếu sáng từng ngóc ngách trong nhà.
“Cậu Bùi, anh có khoẻ không? Có cần kêu người đưa thuốc giải rượu tới không ạ?” Tài xế thấy anh mệt mỏi ngã trên sofa thì không nhịn được hỏi một câu.
Anh ta cũng đi theo Bùi Dục được mấy năm, bắt đầu từ lúc anh mới hơn hai mươi tuổi, trẻ tuổi ngông cuồng mãi cho đến bây giờ, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ tối tăm như thế của anh.
Bùi Dục cô đơn sao?
Đương nhiên là cô đơn.
Nhưng trước giờ anh chưa từng đau buồn quá nhiều, anh có yêu cầu với cuộc sống, yêu cầu này sẽ không khiến anh liên tục rơi vào trong những cảm xúc tiêu cực, anh có thể khống chế cuộc sống của mình.
Nhưng bây giờ không có nữa, cuộc sống của anh đã trở thành cuộc sống không làm chủ được mình.
Trước mặt người ngoài, sự sa sút này đều bị giấu đi hết, chỉ có lúc đêm dài tĩnh lặng ở một mình, mới không chút kiêng dè xuất hiện.
Nghe vậy, Bùi Dục khoát tay: “Anh đi đi, cũng không còn sớm nữa, mau về với vợ con đi.”
Tài xế nghe xong lại thấy chua xót, nhưng cũng hiểu mình không thể ở bên khuyên bảo người đàn ông trước mặt, cuộc đời của nhân vật lớn thế này, không phải một hai câu là khuyên được.
Sau khi tài xế rời đi, trong căn nhà rộng lớn như thế chỉ còn lại một mình Bùi Dục, cảm giác cô đơn mãnh liệt này lập tức vây quanh anh, cồn di chuyển trong cơ thể, không còn sức lực nhưng vẫn muốn làm gì đó.
Im lặng suy nghĩ một lát, anh cố ngồi dậy đi đến phòng ăn, muốn rót một ly nước lạnh để uống, lại bất ngờ nhìn thấy giấy nhớ dán bên trên.
Miếng giấy nhớ màu vàng, cực kỳ bắt mắt, bên trên là mấy dòng chữ ngay ngắn thanh tú…
“Hôm nay em có tới, trong nhà thật sự rất bừa bộn, không nhịn được quét dọn cho anh một chút, trong tủ lạnh có nước trái cây em ép, chưa chắc ngon, nhưng đảm bảo tốt cho sức khoẻ ^0^”
Bùi Dục tháo giấy nhớ xuống nhìn mấy hàng chữ kia, đáy mắt đột nhiên nóng lên, cằm căng chặt, anh đưa giấy nhớ đến sát lồng ngực, thoáng chốc, ánh sáng trên đỉnh đầu như chiếu vào đáy lòng.