"Anh..."
"Đã nói là không sao rồi mà em vẫn không chịu nghe lời, bây giờ đã yên tâm chưa." Đáy mắt của Bùi Dục hiện lên vẻ đã đạt được thành công, rõ ràng là nói quen miệng nhưng lại tự cho mình là đúng: "Em vừa mở mắt ra liền lo lắng cho tôi, cứ như vậy thì rất dễ dàng khiến tôi suy nghĩ nhiều."
Tịch Giai Giai nhẹ nhàng rủ mắt xuống, cũng không dám dùng sức quá mạnh, sợ ảnh hưởng đến thân thể của anh: "Anh buông ra đi."
"Không buông." Bùi Dục chơi xấu cúi cằm xuống đặt ở cổ của cô, tất cả ở trong mũi đều là hương vị trên người của cô, cả người thoải mái cực kỳ: "Một lát thôi."
Không biết là tại sao, bình thường đều nhìn thấy bộ mặt cường thế của anh, chợt nghe thấy giọng điệu của người đàn ông mang theo giọng mũi giống như nũng nịu, Tịch Giai Giai vậy mà lại cảm thấy nữa người tê dại.
Trong đầu của cô bỗng nhiên hiện lên một từ mà mình đã nhìn thấy ở trên mạng... dễ thương?
Không thể không thừa nhận, lúc này Bùi Dục hoàn toàn chính xác có chút dễ thương.
Có lẽ là do nguyên nhân ngủ bình yên thoải mái hết một đêm, Tịch Giai Giai cũng không còn phòng bị như vậy, đối với người đàn ông ở trước mắt, cho dù là bị anh cưỡng ép ôm cũng chỉ có lúc bắt đầu mới căng cứng, sau khi chậm rãi quen thuộc thì thân thể liền trầm tĩnh lại.
Nhưng mà khi vừa nhớ đến sự diễn xuất của lão hồ đi Bùi Dục này, Tịch Giai Giai vẫn là không ngừng giãy dụa: "Anh thả tôi ra đi, chờ một lát nữa tôi phải đến trường học."
"Em đi học cũng không cần vội vã, hoảng cái gì chứ."
"Sao không vội vàng được cơ chứ, tôi phải về ký túc xá trước để lấy đồ vật."
"Để tôi kêu lái xe đưa em đi, cho tôi ôm một chút đi."
Anh càng nói như vậy, Tịch Giai Giai liền càng không chịu phối hợp, cứ vặn vẹo tới lui muốn thoát ra từ trong lực của anh. Lúc đầu, Bùi Dục thật sự chỉ đơn thuần muốn ôm cô, lúc này bị cô uốn éo khiến toàn thân phát lửa.
Tối ngày hôm qua đi ngủ cô không yên lòng cho nên cố ý mặc đồ lót ngủ, lúc này độ cong ở trước ngực liền rõ ràng hơn, cà qua cà lại lồng ngực của anh để lại một nhiệt độ thiêu đốt.
Sắc mặt của Bùi Dục có chút khó coi, cố hết sức Không cho cô cử động, tiếng nói cũng trầm thấp xuống: "Em thành thật một chút đi, đừng có lộn xộn..."
Tịch Giai Giai vẫn còn chưa ý thức được hành vi của mình nguy hiểm đến cỡ nào, một chút cũng không nghe được vào trong lỗ tai, càng kêu cô an phận thành thật thì cô càng phải cử động.
Bản thân của Bùi Dục đã có ý đồ đối với cô, bây giờ trực tiếp bị cọ cho ra phản ứng, cuối cùng anh dứt khoát áp đảo người ở trên giường, hai cánh tay mạnh mẽ chống ở hai bên thân thể của cô, cả người đều bao phủ xuống, vết thương ở phía sau lưng có chút đau, anh không thèm để ý tới, cái trán đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Đừng nhúc nhích nữa, tôi có phản ứng rồi..." Một âm thanh gợi cảm khàn khàn lướt qua từ bên tai, mang theo nhiệt độ ấm áp và hương bạc hà thơm mát.
Cả người Tịch Giai Giai đều cứng đờ, ánh mắt nhìn xuống phía dưới cũng chỉ có thể nhìn thấy được vị trí ngực của anh, khuôn mặt của cô lập tức bị nung đỏ, im lặng.
"Anh sao lại, sao lại..."
Bùi Dục đối mặt với đôi mắt ướt át của cô gái, ở giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ phiền muộn bị tích tụ: "Sáng sớm chính là thời gian mà đàn ông dễ xúc động nhất, em không biết à?"
"Bộ anh không nhịn xuống được hả..."
Nghe xong lời này, mặt Bùi Dục liền đen thêm mấy phần: "Tịch Giai Giai, đây là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông, em hẳn nên vui mừng mới đúng, nếu như tôi không có cảm giác đối với em, vậy thì chỉ có thể chứng minh em không giống phụ nữ."
"Nhưng mà anh vẫn luôn rất dễ dàng..."
Cô đang muốn nói cái gì đó, bị một ánh mắt của Bùi Dục trừng qua, lời muốn nói dừng ở bên miệng, không dám nói ra.
Bùi Dục nhìn dáng vẻ đáng thương lại oan ức của cô, rõ ràng là anh nhịn đến vất vả, sao lại có vẻ giống như là mình khi dễ cô? Cô chính là có loại bản lĩnh này, khiến cho đàn ông người ta vừa nhìn đã muốn yêu thương, thương tiếc.
Tịch Giai Giai nhìn thấy anh chống đỡ không động đậy như thế này duy trì cả nửa ngày, cô lại có chút không yên lòng: "Miệng vết thương của anh không sao đó chứ?"
Bùi Dục nghe thấy giọng nói mềm mại của phụ nữ ở bên tai, ngọn lửa nóng trong thân thể cũng không thể bình phục được một chút nào, con ngươi đen nhánh rơi vào cánh môi đầy đặn hồng hào kia.
Trong đầu vừa nghĩ tới thì liền cử động, anh cúi đầu xuống chuẩn xác hôn lên môi cô, muốn kiềm chế thu liễm lại, một khi chạm đến thì đều quên hết tất cả.
Tịch Giai Giai trừng to mắt nhìn người đàn ông bỗng nhiên áp xuống, môi của cô lại nhiều thêm một áp lực mềm mại, hai tay của cô chống đỡ lồng ngực của người đàn ông, đôi mắt nhanh chóng chớp chớp, trong lúc nhất thời ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Anh, sao anh lại hôn cô chứ?
"Ưm ưm..." Lấy lại tinh thần, cô lắc đầu né tránh, trả lời lại với cô chính là sự tiến công và xâm lược càng thêm quả quyết, hàm răng cắn chặt lại bị đầu lưỡi linh hoạt của anh cạy mở ra, cô đã thất thủ, ở bên tai đều là âm thanh trao đổi nước bọt vô cùng ám muội.
Bùi Dục rất có lòng tin đối với kỹ thuật hôn của mình, chỉ trong một chốc liền dẫn dắt cô lâm vào trong cảm giác tình mê ý loạn, anh không ngừng trêu đùa cái lưỡi đinh hương của cô, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi dưới của cô lúc nhẹ lúc chậm, tra tấn lặp đi lặp lại.
Tịch Giai Giai chỉ cảm thấy toàn thân của mình đều là mùi vị của anh, hô hấp đã bị đoạt đi, thời gian trôi qua dần dần đầu thiếu dưỡng khí, không thể suy nghĩ được quá nhiều chuyện, thân thể của cô mềm nhũn, khóe mắt có chút ẩm ướt.
Cảm nhận được hô hấp của cô không đều đặn, Bùi Dục ngẩng đầu thoáng rời khỏi nửa phần, cho cô không gian để thở dốc, đôi môi chậm rãi hôn qua gương mặt và cánh mũi của cô, một đường hôn thẳng xuống dưới, anh mút phần da thịt trắng nõn tinh tế ở cần cổ tạo ra những vết đỏ mập mờ, răng không cẩn thận lướt qua có chút đau, lập tức nghe được giọng của cô gái tăng thêm giọng mũi ưm một tiếng.
Âm thanh này... Bùi Dục nhắm mắt lại, hoàn toàn từ bỏ sự khắc chế của bản thân, đối mặt với Tịch Giai Giai, anh căn bản cũng không thể kiềm chế được nữa.
Một cánh tay chống đỡ thân thể, một cánh tay khác bắt đầu đưa ra làm loạn ở trên người của cô, ngón tay thuần thục cởi ra nút thắt ở bên ngoài áo ngủ của cô, kéo chiếc áo sơ mi rộng rãi ra. Bên trong chỉ còn lại áo lót màu đen viền ren, vòng một đẫy đà cùng với cái eo nhỏ không đủ một nắm tay, ẩn dưới lớp áo sơ mi kẻ sọc màu sáng chính là một dáng người vô cùng hoàn hảo.
Trong đáy mắt của Bùi Dục xuất hiện một màu đỏ ngầu, nhìn vật tròn trịa được nội y bao trùm, cúi đầu chôn vào...
Không gian tư mật đột nhiên lại bị quấy nhiễu, ý thức của Tịch Giai Giai lập tức tỉnh táo thêm một chút, cô không có cảm giác an toàn mà chống cự: "Đừng..."
Bùi Dục đã không dừng lại được, há miệng thưởng thức phần da thịt bóng loáng trơn nhẵn ở dưới môi, kích thích không thể che giấu được.
Tịch Giai Giai chỉ cảm thấy cả người của mình giống như bị điện giật, từng dòng điện truyền vào thân thể của mình, từng sợi tóc của cô đều thấy tê dại muốn dựng đứng lên, cảm giác như vậy rất lạ lẫm, nhưng lại khiến cho trái tim của cô càng đập nhanh hơn, không nhịn được mà muốn trầm luân.
Cô đây là bị làm sao vậy, rõ ràng rất ghét bị anh đụng chạm vào, nhưng mà bây giờ lại từ chối không được.
Chẳng qua bao lâu sau, Bùi Dục kéo xuống sự trói buộc cuối cùng ở thân trên của cô, cúi đầu ngậm lấy phần da thịt đỏ tươi. Tịch Giai Giai nhịn không được mà ngẩng đầu lên, ngực của cô phập phồng dữ dội.
"Bùi Dục..." Chẳng biết là tại sao mà cô lại muốn gọi tên của anh, trong âm thanh đã có chút nghẹn ngào nhưng lại không phải thật sự muốn khóc.
Đáy mắt của người đàn ông tràn đầy ham muốn, nhìn giống như là muốn chọc phá thân thể, thấp giọng trả lời: "Tôi đây."
Mắt nhìn thấy muốn bùng nổ, anh cũng không do dự gì nhiều, đưa tay chụp lên mép quần của cô. Vừa mới chuẩn bị kéo xuống, còn chưa kịp dùng sức, mu bàn tay liền bị một bàn tay mềm mại nắm lại.
Ngẩng đầu lên đối mặt với một đôi mắt hoảng sợ, chỉ nghe thấy âm thanh run rẩy của cô gái nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi không muốn..."
Bùi Dục nhất thời ngơ ngác, bây giờ cũng đã rơi vào tình huống tên đã lên đây không thể không bắn được, cô lại nói là mình không muốn, đây là đang cố ý khiêu chiến cực hạn đàn ông của anh hả?