Mấy lời nói trắng trợn vừa mới nói ra khỏi miệng, Tịch Giai Giai đã trừng mắt nhìn: "Anh nghe xem anh đang nói cái gì vậy, cứ như vậy thì ai cảm giác được anh thật lòng cơ chứ."
Bùi Dục buồn bực nói: "Dù sao thì tôi nói cái gì em cũng không thích nghe, vậy thì tôi nên nói mấy câu mà mình thấy vui vẻ."
Tim của anh cũng được làm từ thịt, cô cứ chất vấn mình từng lần từng lần, anh cũng sẽ thấy phiền.
Lúc này buông cánh tay đang ôm cô ra, chuyển qua hướng khác, đưa cái lưng có vết thương chất đống đối diện cô, nhắm mắt đi ngủ.
Ánh mắt của Tịch Giai Giai rơi vào trên tấm lưng thê thảm đến nỗi không dám nhìn, không biết là như thế nào, cho dù là lúc này anh không nói một câu nào vậy mà cô lại có thể cảm nhận được cảm giác ấm ức tủi thân kia.
Bùi Dục người này thâm tàn bất lộ ở trước mặt của người ngoài, nhưng khi đứng trước mặt cô thì lại không hề che đậy chút nào, vui vẻ thì chính là vui vẻ, không vui vẻ thì lập tức nhăn mặt cho bạn xem.
Tịch Giai Giai mím môi, không biết nên làm sao bây giờ, có làm việc cũng không ngủ được, hay là tranh luận với anh cho rõ ràng nhỉ?
Thôi bỏ đi.
Cô với Bùi Dục có cái gì tốt để tranh luận chứ chứ, cô có mười cái miệng không nói không lại anh.
Nhưng mà tấm lưng này đối diện với cô lại đáng sợ như vậy, khiến cho cô nhớ đến chuyện liều mình bảo vệ vào buổi tối...
Phiền phức quá đi thôi, Tịch Giai Giai thở ra một hơi, muốn nói chuyện nhưng lại không biết nên nói cái gì. Ở trước mặt của Bùi Dục, cô giống như là một đứa ngốc luống cuống tay chân không biết làm gì, ngay cả khái niệm cái gì nên làm cái gì không nên làm cũng không có.
Thời gian đã dần dần rạng sáng, giày vò hơn nửa đêm, thật vất vả mới yên tĩnh lại, không đầy một lát sau đầu của Tịch Giai Giai liền giống như bột nhão.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô suy nghĩ đến những chuyện này và vô thức chìm vào giấc ngủ.
Bùi Dục nghe thấy âm thanh hô hấp đều đặn của cô gái truyền đến từ phía sau lưng, nhẹ nhàng xoay người lại một cái, đối mặt với dung nhan ngủ bình yên ở sau lưng.
Trái tim của cô cũng cứng ghê, lúc này còn có thể đi ngủ.
Bùi Dục im lặng nâng lên khóe môi, vậy mà không biết nên tức giận hay là nên vui mừng.
Đưa tay tắt cái đèn bàn ở trên đỉnh đầu, trước mắt lâm vào một khoảng tối tăm, chỉ một lát sau thì không nhìn thấy được cái gì nữa. Nhưng sau khi mắt đã chậm rãi thích ứng với bóng đêm, gương mặt của cô càng rõ ràng thêm.
Vết thương ở sau lưng đã trở nên đau đớn vì thuốc mỡ đã hết tác dụng, ngủ cũng không được, nhìn cô gái nhỏ nằm ở trên giường, ngược lại cũng không thấy buồn bực như vậy.
Chuyện xảy ra bất thình lình vào tối ngày hôm nay khiến anh thấy rất bất ngờ, nếu như nói là trước khi ăn cơm, Bùi Dục cảm thấy mình thích Tịch Giai Giai cũng chỉ là hứng thú nhất thời. Vậy thì tối ngày hôm nay, sau khi đã ngăn cản đáy nồi cho cô, cũng đã khiến cho anh nhìn thấy rõ lòng của mình.
Có thể phản ứng ngay trong nháy mắt, đồng thời cũng không hề do dự chút nào, đối với một người luôn thích cân nhắc hậu quả như anh mà nói tuyệt đối không khoa học, nguyên nhân duy nhất có thể giải thích chính là anh thật sự rất thích Tịch Giai Giai, là loại yêu thích thật lòng.
Sau khi đối mặt với tình cảm chân thành của mình, cảm giác nhanh chóng không muốn thừa nhận và tin tưởng lúc trước đã không còn nữa, thay vào đó chính là tâm trạng cực kỳ thản nhiên.
Rất thoải mái, giống như là xác định việc gì đó, thậm chí có chút vui mừng.
Nói tóm lại bây giờ Bùi Dục vô cùng hưởng thụ cảm giác như vậy.
Anh giơ tay lên nhẹ nhàng vén tóc ở bên tai của cô ra, mỗi một ngón tay đều mang theo sức lức dịu dàng, người đang ngủ mơ cũng không biết mình lại được đối xử dịu dàng như vậy.
Thứ mà cô nhìn thấy mãi mãi chính là người đàn ông tùy ý, thoải mái lại buông thả mà không bị trói buộc.
Bùi Dục cũng không lo lắng cô không nhìn thấy, người như anh nhìn thì thấy tình cảm rất dễ bộc bạch, thật ra thì người mà anh thật lòng quý trọng thì anh sẽ đặt ở trên tim của mình, sẽ không biểu hiện quá mức.
Mặc dù là ngoài miệng luôn nói thích, nhưng mà trong đáy lòng cũng rất coi trọng.
Bùi Dục không thích người mồm mép, người phụ nữ mà có thể khiến cho anh cứ lặp đi lặp lại mấy lời tâm tình buồn nôn nhiều lần nhất định chính là người mà anh thích thật lòng.
Tịch Giai Giai là người đầu tiên, trước cô cũng không có bất kỳ một người nào khác có thể đáy lòng của anh gợn sóng.
Hoặc là gặp dịp thì chơi, hoặc là theo nhu cầu, không phải là không có người khóc lóc kêu gào muốn răng long đầu bạc cùng với anh, thật sự là trong giới này quá phức tạp, lòng người quá dơ bẩn, anh không thích.
Nhưng mà Tịch Giai Giai không giống như vậy, cô giống như là một tia sáng chiếu rọi vào trong bóng tối, cho dù là không nói không làm cái gì cả, chỉ tồn tại yên tĩnh ở bên người cũng sẽ mang đến cho anh ánh nắng và sự ấm áp.
Anh vẫn luôn là một người âm u lạnh lẽo, cũng không cần phải nói hư hỏng bao nhiêu, mà là trải qua bao nhiêu, đối với người cũng không thể sản sinh ra bất kỳ sự nhiệt tình nào, ngoại trừ một nhóm anh em kia thì tất cả mọi người đối với anh mà nói cũng không có gì khác nhau cho lắm.
Có đôi khi ngay cả chính anh cũng sẽ cảm thấy đáng sợ, sao con người lại có thể máu lạnh đến như vậy.
Tịch Giai Giai có một câu nói rất đúng, bọn họ vốn là người của hai thế giới, nếu như không phải bởi vì chuyện bất ngờ xảy ra vào lần đầu tiên đã khiến bọn họ quen biết nhau, có lẽ là cả đời này cũng sẽ không bao giờ gặp mặt nhau.
Nghĩ lại thì anh còn cảm thấy cảm ơn ông trời, ít nhất đã có thể để cho anh gặp được một cô gái như thế này.
"Tịch Giai Giai..." Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở, thấp giọng gọi ba chữ này, không tự giác mà cong lên khóe môi.
Bóng đêm tĩnh mịch, giờ phút này có cô ở bên cạnh, có đau khổ thế nào, có bị thương như thế nào thì cũng đáng giá.
…
Chín giờ sáng ngày hôm sau, Tịch Giai Giai ngủ thẳng cho đến khi tự nhiên mở mắt tỉnh dậy, trần nhà cao cao màu trắng đặt vào trong đáy mắt, vài giây sau cô mới khôi phục lại tinh thần, ý thức được bây giờ mình không phải là đang ở trường học.
Cô sửng sốt một lát, bỗng nhiên cảm giác được bên tai có tiếng hít thở yếu ớt, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn một gương mặt đẹp trai đang phóng to vô số lần gần trong gang tấc.
Bùi Dục mỉm cười với cô, âm thanh mang theo chút lười biếng sau khi vừa mới thức dậy, không có gì ngả ngớn bằng: "Cục cưng, buổi sáng tốt lành."
Hơi thở ấm áp phun ở quanh lỗ tai, không có bất kỳ giọng điệu nào, mà là hương thơm bạc hà nhàn nhạt, nhìn kỹ lại cả người anh đều vô cùng sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái.
Lúc này Tịch Giai Giai mới ý thức được anh vừa mới tắm xong, trên tóc còn đang dính giọt nước và ẩm ướt.
Cô rụt cổ về sau một cái, muốn cố gắng hết sức cách xa anh một chút: "Anh đã dậy rồi à?"
"Ừ, tôi còn tự mình xuống bếp làm một cái bánh sandwich cho em nữa, chờ lát nữa em có thể ăn rồi. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mà tôi tự mình xuống bếp vì phụ nữ đó, có vinh hạnh không..."
Bùi Dục đang dương dương đắc ý hiến dâng sự ân cần, không đợi anh nói hết toàn bộ thì cô gái nhỏ ở trên giường đột nhiên nhớ đến cái gì đó, bỗng nhiên ngồi dậy, trừng to mắt nhìn bộ đồ ngủ màu trắng ở trên người anh: "Anh đã tắm rồi à?"
"Đúng vậy, tôi tắm rồi."
"Sao anh có thể tắm được chứ! Không phải là hôm qua bác sĩ đã nói rồi sao, không thể tắm, cũng không thể đụng vào nước." Cô càng nói thì càng lo lắng, trực tiếp đưa tay vén áo của anh lên: "Cởi ra cho tôi nhìn một chút."
Bùi Dục không nhúc nhích, một đôi mắt đào hoa ý vị thâm trường nhìn cô chằm chằm.
Tịch Giai Giai dùng sức giật quần áo: "Nhanh lên đi."
Lúc này người đàn ông mới gật đầu: "Ok."
Anh vô cùng ngoan ngoãn giơ tay lên để cho cô thuận tiện cởi áo trên người mình xuống, nhiệt độ ở trong nhà rất vừa phải nên chỉ bận có một lớp, sau khi cởi ra rồi, tất cả cơ bắp săn chắc và cường tráng đều lộ ra bên ngoài. Tịch Giai Giai cũng không kịp thưởng thức, lập tức muốn nhìn cái lưng của anh.
Đầu của cô thăm dò nhìn qua, ánh mắt chạm đến da thịt khô ráo trơn bóng, xung quanh vết thương cũng rất tốt, không nhìn thấy có một giọt nước nào.
Cô đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên cánh tay bị người ta kéo qua, không đợi cô ngẩng đầu lên định thần lại, gương mặt của cô đã dán lên một lồng ngực vừa cứng lại vừa nóng bỏng.