Triệu Khải Cang trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng một lần nữa: "Cậu Bùi, tôi biết ý của cậu, chuyện hạng mục mới lần này cũng không phải là do một mình tôi quyết định, trước tiên tôi sẽ án binh bất động, đợi đến lúc vết thương của cậu tốt rồi thì chúng ta gặp mặt nói chuyện."
Bùi Dục cũng không vội vàng ép buộc ông ta, ăn một miếng cũng không mập mạp được bao nhiêu, đạo lý này anh vẫn hiểu rõ, cho nên anh liền cho ông ta chút thời gian để thở.
"Được, tôi chờ ông."
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Dục ngẩng đầu lên nhìn vào tầm mắt tràn đầy nghi ngờ của cô gái ở một bên.
Anh sửng sốt một chút, thái độ thoải mái nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Sao vậy?"
Tịch Giai Giai có chút phức tạp Nhìn anh, muốn nói rồi lại thôi: "Anh..."
"Muốn nói cái gì thì cứ nói đi, bây giờ tôi bị thương rồi, sẽ không làm cái gì với em đâu."
"..."
Cái này nói cũng đúng.
Tịch Giai Giai hít sâu một hơi, có chút không rõ ràng hỏi anh: "Anh quen biết với ông chủ trong quán ăn lúc nãy hả?"
"Trước đó thì không quen."
"Nhưng mà lúc nãy anh vừa mới nói với ông ta, muốn gặp nhau để nói chuyện liên quan đến chuyện hạng mục."
"Không sai." Bùi Dục gật đầu, không hề che dấu chút nào, giải thích cặn kẽ cho cô nghe: "Ông ta đúng lúc có một hạng mục, là cái mà tôi tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào làm, vừa vặn mượn chuyện này để thể hiện quyền lực đối với ông ta."
Vốn là anh vẫn còn đang suy nghĩ phải tìm Triệu Khải Cang như thế nào đây, dù sao trên thương trường trộn lẫn, cũng không thể làm quá rõ ràng, lần này vừa vặn không cần anh phải hao phí tâm tư.
Nhưng cũng chính là suy nghĩ như vậy, chính là cái mà Tịch Giai Giai không thể hiểu rõ được, trong cái nhìn của cô, anh phải bị thương nghiêm trọng như vậy đã cực kỳ không thoải mái rồi, anh còn dùng vết thương của chính mình để nói điều kiện với người khác.
Cái này phải cần trái tim lớn bao nhiêu mới có thể làm được như vậy, anh không cảm thấy mình chịu thiệt hay sao?
Tất cả xoắn xuýt và khó hiểu của cô gái đều viết hết trên mặt, Bùi Dục nhìn thấy rõ ràng, không muốn ép buộc cô hiểu, nhưng mà cũng không muốn để cho cô tùy ý hiểu lầm mình.
Thế là anh nghiêm mặt nói: "Thế giới của người trưởng thành chính là như vậy, nếu như đã bị thương rồi thì sao lại không làm cho lợi ích của mình lớn nhất có thể, nhờ vào nó để đạt được những thứ mà mình muốn thì tại sao lại không làm? Nếu không thì vết thương này đối với tôi mà nói không phải là phí rồi sao?"
Tịch Giai Giai cúi đầu, hai tay đang đặt ở trên đầu gối nắm chặt lại với nhau: "Nhưng mà tôi cảm thấy ông chủ đó làm như vậy cực kỳ không đúng..."
Bùi Dục cười khẽ một tiếng: "Lúc mà tuổi của tôi lớn bằng em thì tôi cũng chỉ chú ý đến chuyện đúng sai, chờ đến lúc em lớn lên thêm một chút nữa thì hiểu thôi."
Sau khi Tịch Giai Giai nghe xong thì cũng không còn cái gì để nói nữa, chẳng qua là cảm thấy người này hình như đã trở nên không giống với lúc trước mới vừa tiếp xúc, anh cũng không có làm việc không đàng hoàng giống như trong tưởng tượng của mình, lúc nghiêm túc còn có thể khiến cho người ta phải kiêng kỵ.
Rất nhanh, xe đã chạy đến biệt thự của Bùi Dục, lần thứ hai đến đây, Tịch Giai Giai phát hiện mình vẫn rất khẩn trương giống như lần trước.
Phát giác được cảm xúc của cô căng cứng, trước khi xuống xe, Bùi Dục căn dặn tài xế lái xe: "Cậu khoan hãy đi, chờ một lát nữa đưa cô ấy về nhà."
"Vâng, cậu Bùi."
Sau khi Tịch Giai Giai nghe được câu nói này thì âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm hẳn là anh sẽ không chơi xấu, không thèm nói đạo lý giống như trước kia đâu nhỉ.
Hai người một trước một sau đi vào trong biệt thự, lúc này Bùi Dục cũng không biểu hiện yếu đuối giống như lúc vừa nãy, dù sao cũng lừa người về nhà được rồi, trong lòng của anh cảm thấy rất hài lòng.
"Em cứ tùy ý đi, coi như đây là nhà của mình."
Sau khi bỏ lại một câu nói, Bùi Dục liền cất bước đi lên phòng ở lầu hai.
Tịch Giai Giai không yên lòng đi theo phía sau lưng của anh: "Vết thương sau lưng của anh phải xử lý như thế nào đây? Không phải nói là trong nhà có thuốc sao, để ở đâu rồi?"
Bùi Dục nghe thấy âm thanh ríu rít ở sau lưng, trong lòng không hề có chút không kiên nhẫn nào, ngược lại cảm thấy cả người rất thoải mái, mãi cho đến khi đi vào cửa phòng ngủ rồi anh mới mở miệng nhắc nhở: "Đây là phòng của tôi."
Tịch Giai Giai ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một chút, nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi biết, anh đưa thuốc cho tôi đi, tôi giúp anh thoa thuốc."
Bùi Dục gật gật đầu đi đến phía trước tủ lấy một cái rương dụng cụ y tế từ bên trong ra đưa cho cô: "Ở trong đó đó."
Sau khi Tịch Giai Giai mở ra mới phát hiện toàn bộ thuốc ở bên trong đều là thuốc cùng một màu, không có nhãn hiệu, chỉ in cách dùng và công dụng chữa bệnh, nơi sản xuất và giấy phép lưu hành cũng không có.
"Cái này của anh không phải là thuốc lậu đó chứ?"
Bùi Dục sốt một chút, sau đó cặp mắt xinh đẹp như hoa đào nheo lại thành một sợi chỉ: "Lời nói này của em nếu như để cho La Quyết Trình nghe thấy thì đoán chừng cậu ta sẽ bị tức hộc máu luôn."
Tịch Giai Giai nhíu mày: "Tôi không có đùa giỡn với anh đâu nha."
"Yên tâm đi, thuốc này chính là thuốc do bệnh viện của tập đoàn nhà họ La tự mình nghiên cứu đặt chế, không được tiêu thụ ở bên ngoài. Sở dĩ lúc nãy tôi không thoa thuốc ở bệnh viện là vì sợ thuốc mỡ không có tác dụng, sẽ để lại sẹo, dùng cái này thì sẽ tốt hơn nhiều." Bùi Dục trêu ghẹo nhìn cô: "Bây giờ có thể yên tâm thoa thuốc cho tôi được chưa?"
Lúc này Tịch Giai Giai mới cầm thuốc ở trên tay, chỉ chỉ lên giường: "Anh nằm xuống đi."
Tịch Giai Giai ngoan ngoãn làm theo, để lại nguyên một tấm lưng cho cô: "Nhẹ nhẹ thôi nha, tôi sợ đau đó."
Tịch Giai Giai bĩu môi, sau khi sát trùng tay mình rồi thì cầm lấy cây ngoáy tai dính đầy thuốc mỡ màu trắng sữa cẩn thận bôi lên trên vết thương của anh.
Chờ đến lúc chạm vào phần da bị rách ở dưới thắt lưng, cô vừa mới chạm một cái thì đã nghe được người đàn ông thấp giọng kêu: "Ôi, đau, đau..."
Cô giật này cả mình, còn tưởng là mình đã dùng sức quá mạnh, nhanh chóng rụt tay lại: "Đau lắm hả?"
"Ừm, có phải là phần da chỗ đó của tôi đã bị rách rồi không?"
"Đúng rồi, anh ráng nhịn một chút đi, tôi đã rất nhẹ nhàng rồi."
Nghe được giọng nói khẩn trương của cô, ở một bên mặt mà cô không nhìn thấy được, Bùi Dục nở một nụ cười xấu xa: "Được rồi, em cố gắng làm nhẹ một chút nha."
Tịch Giai Giai Alexander lại vươn tay ra một lần nữa thoa thuốc cho anh, gần như là lúc ráy tai vừa mới đụng phải làn da của anh thì liền rời đi, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy mới có thể thoa đều thuốc lên mấy chỗ kia.
Nhưng cho dù như vậy thì thỉnh thoảng Bùi Dục vẫn cứ kêu đau, mỗi lần nghe thấy thì cả trái tim của cô đều hồi hộp theo.
Đến cuối cùng thoa thuốc xong cô mới thở phào một hơi, cả cánh tay của cô đều nhức: "Trước tiên anh đừng ngồi dậy, chờ sau khi thuốc khô rồi hẳn bước xuống giường."
Tịch Giai Giai vừa nói vừa vươn tay lấy một tấm bìa cứng qua, chậm rãi quạt ở trên lưng của anh, như thế này thì có thể để tăng tốc độ thuốc khô nhanh hơn.
Cho đến bây giờ Bùi Dục cũng chưa từng cảm thấy bị thương lại là một chuyện hưởng thụ như vậy, toàn bộ quá trình đều yên tâm thoải mái được cô hầu hạ.
Cho đến lúc cuối cùng, cô đã dán một miếng dán để tránh cho nó tiếp xúc với không không khí rồi bị nhiễm trùng, trong lòng của Bùi Dục lại có chút thất vọng không nói ra được.
Cứ như vậy đã kết thúc rồi, thật là.
Sau khi Bùi Dục thay xong áo ngủ thì cũng đã đến gần mười một giờ, anh nhìn cô gái đang ngồi thẳng tắp ở trên ghế sofa: "Để tôi gọi lái xe đưa em về nhà, mấy ngày nay có lẽ cũng không thể đi tìm em được, chờ vết thương của tôi tốt hơn đi."
Tịch Giai Giai nhìn người đàn ông đang đi tới, hơi do dự mở miệng nói: "Tôi lại đợi một lát nữa, chờ anh ngủ thì tôi sẽ đi."
Nghe thấy cô chủ động yêu cầu ở lại, Bùi Dục cảm thấy rất bất ngờ, cảm thấy được quan tâm mà lo sợ, ngược lại lại bắt đầu ngờ vực vô căn cứ: "Tịch Giai Giai, hôm nay em rất khác thường."
Bình thường thái độ của cô đối với mình chính là có thể trốn càng xa càng tốt, hôm nay sự khác biệt thật sự hơi lớn rồi.
"..."
Nghe vậy, Tịch Giai Giai nhất thời nghẹn họng không biết nói gì, thái độ bình thường đối với anh ác liệt biết bao nhiêu mới có thể khiến anh có loại suy nghĩ như thế này?
"Lúc nãy tôi đã tra ở trên mạng rồi, trên đó nói là tối hôm nay có thể sẽ lên cơn sốt, nếu như lên sốt thì phải đi bệnh viện."
Bùi Dục nghe xong lại xùy một tiếng: "Em vẫn rất tiếc mạng nhỉ."
Cô muốn ở lại, anh cầu còn không được, có điều Bùi Dục liếc mắt nhìn tài xế lái xe đang đợi ở bên ngoài cửa sổ, như có điều suy nghĩ mà nói: "Nếu như bây giờ em không về, đợi lát nữa tài xế đi rồi thì em không về được đâu."