Vị trí ở giữa lưng thì vẫn còn ổn, chỉ là bị sưng đỏ lên có rất nhiều bong bóng, phần ở dưới thắt lưng mới là chỗ nghiêm trọng nhất, vùng bị bỏng có diện tích to bằng ba lòng bàn tay, ở giữa đó thậm chí còn có nước mũ màu vàng và tơ máu trộn lẫn lại với nhau, quả thật nhìn thấy mà giật mình.
Sau khi vị bác sĩ khi nhìn thấy cũng vô cùng kinh ngạc: "Cái này là làm sao bị bỏng vậy, nghiêm trọng như vậy?"
Tịch Giai Giai vội vàng nói: "Lúc dùng cơm ở trong tiệm lẩu thì bị đáy nồi làm cho phỏng."
"Đáy nồi?" Bác sĩ hít một tiếng lắc đầu nói: "Sao mà còn có thể bị phỏng đáy nồi cơ chứ, cô nhìn xem, da ở chỗ này bị phỏng thê thảm đến thế nào, nếu không cẩn thận thì sẽ bị nhiễm trùng."
Tịch Giai Giai nhìn thấy bác sĩ gọi một y tá tới, cầm bình thuốc khử trùng qua, bình truyền lớn như vậy chứa đầy cồn iốt màu trắng và màu vàng.
"Cậu cố gắng nhẫn nhịn một chút, sẽ hơi đau đó." Trước khi khử trùng thì bác sĩ cố ý dặn dò một câu với Bùi Dục.
Bùi Dục nằm sấp, mặt thì hướng về bên tường, nặng nề phun ra một chữ: "Ừm."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sau một giây mà anh trả lời thì bác sĩ đã dùng hỗn hợp kháng viêm có pha nước muối sinh lý đổ lên trên vết thương của anh.
Bùi Dục vẫn không phát ra một âm thanh nào, nhưng cơ bắp ở sau lưng của anh lại lập tức sôi sùng sục, vào một loại trạng thái căng thẳng cao độ. Tịch Giai Giai nhìn thấy xương vai của anh nhô lên, không biết phải làm như thế nào mới có thể làm dịu đi nỗi đau của anh, dứt khoát đưa cổ tay của mình tới.
"Nếu như mà anh thấy đau quá thì cứ bóp tay của tôi đi."
Cổ tay trắng nõn tinh tế xuất hiện trong tầm mắt, Bùi Dục liếc mắt một cái liền nắm vào trong tay của mình, nhưng mà không có sử dụng sức lực, chỉ dùng một lực vừa phải nắm tay của cô.
Sau khi sát trùng rồi thì còn phải lau bằng cồn Iốt, miếng bông gòn màu trắng bị chất lỏng màu nâu vàng thấm ướt, từng miếng đặt lên trên vết thương, mỗi lần chạm vào chỗ nào bị rách da thì trái tim của Tịch Giai Giai cũng thắt chặt theo.
Mấy cái bong bóng nhất định cũng phải chọc cho rách ra, xử lý sạch sẽ mới có thể bôi thuốc được, cô không dám nhìn, toàn bộ quá trình đều nhìn chằm chằm một bên mặt đang chịu đựng của người đàn ông.
Mười phút sau, sát trùng đơn giản rốt cuộc cũng đã xử lý xong, vào lúc mà bác sĩ chuẩn bị bôi thuốc cho anh, người đang nằm lì ở trên giường vậy mà lại ngồi dậy một lần nữa.
"Làm phiền người bệnh phải nằm sấp xuống, vẫn còn chưa bôi thuốc..."
"Không cần đâu." Không đợi đối phương nói xong thì anh đã trực tiếp mở miệng từ chối: "Để tự tôi về xử lý."
Bác sĩ còn muốn khuyên nhủ anh thêm hai câu, nhưng mà chẳng kịp chờ ông ta nói chuyện thì Bùi Dục đã trực tiếp kéo rèm ra rồi đi ra ngoài.
Không biết là từ lúc nào đã tiện tay lấy một bộ quần áo bệnh nhân lỏng lẻo mặc ở trên người, bước chân vừa vội lại vừa nhanh, Tịch Giai Giai ở đằng sau chạy từ từ đuổi theo đến cửa bệnh viện mới có thể chặn người lại.
"Bùi Dục!" Cô sốt ruột vội vàng chạy lên chặn ở trước người của anh: "Anh làm cái gì vậy chứ, còn chưa có bôi thuốc nữa, anh cứ đi về như vậy làm sao mà được."
So với sự lo lắng của cô thì người trong cuộc lại vô cùng bình tĩnh: "Không có chuyện gì cả."
Nói xong, anh còn đưa tay lên sờ sờ đỉnh đầu của cô: "Đi thôi, tôi đưa em về nhà."
Tịch Giai Giai không chịu nhường nhịn, đứng thẳng lưng ở trước mặt của anh, khuôn mặt lớn chừng bàn tay viết đầy nghiêm túc: "Không được, anh nhất định phải quay lại bôi thuốc, vết thương ở sau lưng của anh quá nghiêm trọng, không bôi thuốc thì sẽ bị nhiễm trùng."
Bùi Dục bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi: "Trong nhà của tôi có thuốc."
Tịch Giai Giai căn bản cũng không tin, nghĩ rằng anh đang kiếm cớ để từ chối: "Nhà anh có thuốc thì tự anh xử lý như thế nào đây? Chẳng lẽ ở đằng sau ót của anh cũng mọc một con mắt à, anh đừng có làm rộn nữa, cái này không phải nói đùa đâu, mau quay lại cùng với tôi đi..."
Bùi Dục nhíu mày, nhìn bộ dáng lo lắng không thôi của cô, trong lòng dấy lên chút dịu dàng, đó chính là cảm giác mà từ trước đến nay chưa từng có đối với những người phụ nữ khác.
Thấy cô muốn đẩy mình đi vào trong, một tay của Bùi Dục nắm lấy cánh tay của cô: "Thôi như vậy đi, nếu như em không yên tâm thì em cứ về nhà với tôi, tôi thật sự không có lừa em."
Tịch Giai Giai thấy anh sống chết cũng không chịu đi vào bệnh viện, trong lòng của cô cũng bốc lửa, không hiểu rõ anh làm vậy là có ý gì, nhưng mà thật sự rất lo lắng sau khi anh về nhà một mình thì sẽ không xử lý được vết thương, cũng không suy nghĩ quá nhiều mà đồng ý: "Được, tôi về nhà với anh."
Trên mặt của Bùi Dục bình tĩnh, đáy lòng đã sớm nở hoa trong bụng, anh ngẩng đầu hất cằm một cái về hướng xe ở đằng kia: "Lên xe đi."
Tịch Giai Giai từ bệnh viện về nhà với anh trong trạng thái mơ mơ màng màng, sau khi lên xe thì Bùi Dục trực tiếp cởi áo ra, vết thương rất đau, tốt nhất là không nên mặc áo.
Trên đường về nhà, Tịch Giai Giai vẫn luôn dùng điện thoại di động tìm kiếm tiệm thuốc ở gần nhà của anh, phát hiện có hai tiệm thuốc hoạt động hai mươi bốn giờ, nếu như có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì có thể cấp cứu được.
Cô tra những điều cần chú ý sau khi bị bỏng ở trên mạng một chút, ở trong đó có một câu trả lời của bác sĩ, nói rằng nếu như sau khi bị bỏng nghiêm trọng mà lại phát sốt thì nhất định phải đến bệnh viện, cô âm thầm nhớ kỹ trong lòng, suy nghĩ tối ngày hôm nay nhất định phải bảo đảm chắc chắn rằng anh không xảy ra chuyện gì rồi mới đi.
Cũng vào lúc đó, ông chủ của khách sạn gọi điện thoại đến cho Bùi Dục, Bùi Dục lười biếng duỗi tay ra nhận, trực tiếp mở loa ngoài.
"Cậu Bùi, lúc nãy tôi với vừa đến phía bệnh viện, sao lại không tìm thấy cậu vậy?" Âm thanh vội vội vàng vàng của ông chủ truyền đến, kèm theo đó còn có tiếng thảo luận ồn ào ở trong phòng cấp cứu.
Bùi Dục nóng tính giận dữ trả lời lại ông ta: "Tôi đã xử lý xong rồi ông mới đến, ông còn có thể nhìn thấy tôi à?"
"Cái gì chứ, cậu đã đi rồi?... Thật sự xin lỗi cậu Bùi, lúc nãy tôi vẫn luôn xử lý hai nhân viên ở trong nhà hàng, người thì chúng tôi cũng đã sa thải rồi, cậu xem xem có gì cần phối hợp không, tôi nhất định sẽ phối hợp."
Không ngờ là Bùi Dục lại không thích bộ dạng này của ông ta: "Mặc dù là tội của nhân viên, nhưng ông chủ giống như ông cũng phải có trách nhiệm không phải sao?"
Đối phương nghe xong lời này thì lập tức không có nói chuyện, chính xác mà nói đã bị dọa đến nỗi không biết nên nói như thế nào.
Bùi Dục cũng không nóng nảy, nói chậm rãi từng câu từng chữ: "Xảy ra một chuyện bất ngờ như thế này, làm sao tôi biết được ông là vô tình hay cố ý?"
Lời đã nói ra khỏi miệng, Tịch Giai Giai ngồi ở bên cạnh không khỏi nhìn về phía anh. Mặc dù là cô tức giận ông chủ không chịu trách nhiệm, nhưng mà cũng không nghĩ sâu xa như vậy.
Chẳng lẽ còn có người cố ý làm vậy à?
Chỉ nghe thấy ông chủ kia lại nói: "Cậu Bùi, cậu có cho tôi mượn một trăm lá gan tôi cũng không dám làm như vậy! Cái này... này thật sự là oan uổng cho tôi quá."
Đương nhiên Bùi Dục biết là là ông ta oan uổng, nhưng mà ông chủ Triệu Khải Cang của quán lẩu Dưỡng Sinh này, anh cũng biết được một chút, đang chuẩn bị mở thêm một hộp đêm ở một vị trí cách câu lạc bộ Hồng Đỉnh ba mét, người hùn vốn với ông ta là một ông chủ trong ngành công nghiệp hóa chất. Triệu Khải Cang chiếm 75% trong tỷ lệ cổ phần của hai người bọn họ, chính là một người chiếm nhiều nhất.
Xây dựng một hộp đêm gần với Hồng Đỉnh như vậy, khi tin tức này về truyền ra liền đủ để đối nghịch với Bùi Dục anh, bây giờ đã được chuẩn bị khởi công. Anh còn đang tìm cơ hội, không ngờ là ngày hôm nay đã có thể chạm mặt.
Bùi Dục chau mày, dưới khóe mắt lấp lánh một ánh sáng tinh nhuệ: "Có phải là oan uổng hay không thì cứ nhìn thái độ của ông thôi."
Đều là người làm ăn, Triệu Khải Cang cũng không phải là đồ đần, ông ta đã gầy dựng sự nghiệp ăn uống bằng hai bàn tay trắng ở thành phố J đã nhiều năm như vậy, trong cái nghề này thì cũng được xem là một người bề trên, nhưng đứng ở trước mặt của Bùi Dục và người nhà họ Bùi, một chút vốn liếng đó của ông ta căn bản cũng không đáng để ý.
Lúc trước tổng giám đốc công nghiệp hóa chất đã nói với ông ta suy nghĩ này, ông ta đã trực tiếp từ chối, dù sao chọc đến Bùi Dục thì chắc chắn cũng không có kết quả tốt gì.
Nhưng mà ông ta lại không chịu được sử dụ dỗ, vừa nghĩ tới tiền tài và danh lợi, ông ta vẫn bị lay động, chỉ là không ngờ đến hôm nay lại đạp phải tấm sắt...