Nhân viên phục vụ và đầu bếp đều ngay ngẩn cả người, không ngờ tới là xảy ra chuyện như thế này.
Đặc biệt là người bưng cái nồi nóng, nhìn ở trên tay gần như cạn đến đáy, cả người đều ngốc luôn.
Lúc này Tịch Giai Giai cũng không quan tâm gì đến việc nam nữ khác nhau, đôi tay run rẩy cởi nút áo ở trước ngực cho anh: "Cởi áo ra đi, để tôi nhìn vết thương ở phía sau của anh."
Lúc nói chuyện, âm thanh của cô vẫn run rẩy, hiện tại ở nơi này người bình tĩnh nhất lại chính là Bùi Dục.
Mặc dù là vết thương rất đau nhưng mà hoàn toàn không thể khiến cho cho anh ngã gục hoặc là không chịu đựng nổi, ai mà đi trên con đường này thì không có một ai là hoàn toàn trong sạch, loại chuyện như trả thù cá nhân từ trước đến nay giống như cơm bữa, có thắng cũng có thua, nói tóm lại chuyện bị thương như thế này đối với anh mà nói cũng chẳng có gì lạ.
Bị phỏng như thế này, đau thì đau đó, nhưng cũng không có bất kỳ nguy hiểm gì, chờ qua một đoạn thời gian liền không sao, căn bản thì anh cũng không đặt ở trong lòng.
Ngược lại là phản ứng của Tịch Giai Giai khiến anh cảm thấy rất bất ngờ.
Bình thường đều tỏ ra ghét bỏ và không tình nguyện, vào lúc này cô lại lo lắng cho mình đến như vậy?
Bùi Dục đột nhiên rất thất thường mà suy nghĩ rằng vết bỏng lần này cũng rất đáng giá.
Nhưng loại suy nghĩ như thế này tuyệt đối không thể để cho Tịch Giai Giai biết được, anh suy nghĩ một lát, giả vờ như là mình rất đau mà hơi cong thắt lưng xuống, điều chỉnh giọng nói của mình, rồi sau đó mở miệng nói thì đã mang theo chút yếu ớt: "Đau... quá..."
Tịch Giai Giai nhìn thấy biểu cảm của anh chân thật như vậy, cô càng tin tưởng đó là thật: "Vết thương đau lắm hả, cố gắng chịu đựng một chút nữa đi, để tôi vén lên xe một chút."
Nói xong, động tác của cô cẩn thận cởi hết toàn bộ nút áo sơ mi của anh ra, lúc mà chuẩn bị cởi áo thì lại bị Bùi Dục ngăn cản lại.
Cho rằng anh lại thấy không thoải mái ở chỗ nào đó, cô vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
Không ngờ Bùi Dục nháy mắt ra hiệu cho hai người đang đứng ngốc ở xung quanh: "Còn có người đang ở đây."
Tịch Giai Giai líu lưỡi: "Bây giờ đã đến lúc nào rồi, anh còn quan tâm đến người khác, để cho tôi nhìn một chút xem, nếu như nghiêm trọng thì phải đi bệnh viện."
"Không cần phải nhìn đâu, chắc chắn rất nghiêm trọng."
Tịch Giai Giai sửng sốt một chút, lúc này Bùi Dục mới ý thức được lời nói của mình quá mức trôi chảy, vội vàng bổ sung thêm: "Ý của tôi chính là bị nhiều dầu xối lên người như vậy, còn đau như thế, không cần nhìn thì cũng biết thê thảm bao nhiêu."
Anh nói xong rồi lại cầm một cái khăn lông ở trên bàn ném cho nhân viên phục vụ ở bên cạnh: "Đi nhúng chút nước lạnh cho tôi."
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi vào trong toilet: "Vâng vâng."
Nhưng mà nửa phút sau, cái khăn được mang về một lần nữa, động tác Tịch Giai Giai tự nhiên nhận lấy khăn, vén một góc áo sơ mi của anh lên lau sạch vết dầu dính dấp ở bên ngoài, nhưng không dám dùng sức lực quá mạnh, vì sợ vết thương sẽ bị nhiễm trùng.
Cô nhìn ở bên ngoài có vùng da bị bỏng, nhiệt độ phải cao biết bao nhiêu mới có thể bị bỏng thành như thế này.
Sau khi xử lý đơn giản, không biết là ông chủ của nhà hàng làm sao lại biết được tin tức này, hoảng loạn chạy đến, nhìn thấy mọi nơi đầy súp đỏ, trong lòng cũng hoảng hốt: "Cậu, cậu Bùi, cậu không sao chứ?"
Ánh mắt lạnh lùng muốn giết người liếc qua: "Ông thấy tôi giống như là không có việc gì không?"
"Không, không phải! Bây giờ tôi lập tức chuẩn bị xe cho cậu, đưa cậu đến bệnh viện gần nhất để xử lý một chút." Ông chủ nói xong thì đã dặn dò người quản lý ở bên cạnh bắt đầu sắp xếp, lúc ông ta đi tới đứng ở trước mặt của Bùi Dục, hai chân mềm nhũn: "Cậu Bùi, thật sự xin lỗi cậu ngàn lần, không ngờ đến đầu bếp lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy, đã tạo thành vết thương cho cậu, tôi thật sự đáng chết mà."
Bùi Dục vừa nghe ông chủ nói xin lỗi, vừa không để lại dấu vết mà đánh giá cô gái nhỏ đang vội vàng ở trước người.
Vào lúc mà anh chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Tịch Giai Giai đột nhiên lại vọt lên phía trước một bước: "Các người làm bên ngành nghề ăn uống, ngay cả sai lầm cơ bản nhất như thế này mà cũng phạm phải, không thể bảo đảm được an toàn cho khách khứa, hay đây chính là bản chất làm người, ông hẳn phải nên xin lỗi."
Giọng nói của cô không lớn, nhưng lại ăn nói rất ngay thẳng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn viết là chữ nghiêm túc và mạnh mẽ, ngay cả trong đôi mắt trong trẻo vô tội kia cũng viết đầy tức giận.
Đây là Tịch Giai Giai mà từ trước đến nay Bùi Dục chưa từng được nhìn thấy, từ trước đến nay cô vẫn luôn che giấu tính tình và sự nổi loạn của mình cực kỳ tốt, luôn luôn tạo thành một ấn tượng cho người khác rằng mình là một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn, yếu đuối.
Nhưng thật ra bề mặt mềm mại của cô không hề sai, nhưng thực chất ở bên trong cô chính là một người rất cứng rắn và chơi liều.
Cái này thì Bùi Dục vẫn luôn biết, nhưng mà tận mắt nhìn thấy thì vẫn cảm thấy thú vị hơn, luôn luôn nhịn không được mà phải tìm tòi nghiên cứu càng nhiều hơn.
Chủ của nhà hàng dường như lại không ngờ đến một cô gái nhỏ không đáng để chú ý như vậy sẽ nói ra những lời tức giận giống như thế, mặc dù nhìn bề ngoài cũng bình thường thôi, nhưng dù sao cũng là người đi theo bên cạnh của Bùi Dục, ông ta đắc tội không nổi, vội vàng chịu tội nói: "Đúng đúng, cô nói rất đúng, quả thật là do chúng tôi đã sơ sảy, nếu như xin lỗi có tác dụng thì để cho tôi quỳ gối xuống dập đầu với cậu Bùi cũng được, hiện tại tôi thật sự không biết phải làm như thế nào mới có thể đền bù được..."
Tịch Giai Giai đối với loại người chân chó như thế này cũng không có thiện cảm gì, xụ mặt hỏi: "Xe mà ông đã gọi đến chưa?"
Ông chủ nhanh chóng gật gật đầu: "Đến rồi đến rồi, làm phiền cô và cậu Bùi đi xuống dưới lầu."
Tịch Giai Giai xoay người nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở bên cạnh: "Anh có thể tự đi được không?"
"Có thể được." Bùi Dục gật đầu, vươn tay ra vịn lên trên bả vai của cô: "Nhưng mà em phải đỡ tôi một chút."
"Được rồi, anh cứ cố gắng đặt trọng lượng cơ thể của mình lên trên người của tôi đi, tuyệt đối không nên đụng chạm đến phần eo ở phía sau. Lúc nãy tôi đã nhìn rồi, bị bỏng da rướm máu luôn."
"Ừm." Bùi Dục âm trầm đáp lại một tiếng, khác biệt với giọng điệu của anh chính là ánh mắt đang nhìn về phía cô gái lại cực kỳ dịu dàng.
Một người có chiều cao hơn một mét sáu ở trước mặt của anh giống như là một cây gậy nhỏ, nếu như thật sự đè hết sức lực lên thì lúc này cô đã sắp cong cả người lại.
Bùi Dục chỉ là đặt một phần ba sức lực qua đó, cứ xem xem một chút là được rồi, không đành lòng khiến cho cô thấy mệt mỏi.
Nhìn thấy cô đang cẩn thận đỡ lấy mình, lúc lên xe còn ân cần hỏi anh là có đau hay không, đáy lòng của Bùi Dục mềm mại thành một vũng, lập tức lửa giận cũng bị tan mất.
Quan hệ bạn bè thì cứ là mối quan hệ bạn bè đi, có gì ghê gớm đâu chứ, cô cứ ở bên cạnh quan tâm anh là đủ rồi.
Còn tưởng rằng cô sẽ mặc kệ hết tất cả, còn cho rằng có quan tâm thì cũng cần anh phải nhắc nhở từng câu từng chữ một, không ngờ là cô lại tự giác chủ động như vậy.
Xem ra là cũng không phải không có tự giác làm bạn gái của người khác nhỉ.
Trên đường đến bệnh viện, tài xế lái xe rất ổn định, lúc nãy ông chủ cũng đã thông báo người này chính là thần tài của một nửa thành phố J, nếu như để cho anh không vui vẻ thì tất cả mọi người cũng đừng thoải mái.
Thế là trên đường đi tài xế lái xe đều cực kỳ chú ý, mãi cho đến khi xe đã vững vàng dừng ở cửa bệnh viện rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tịch Giai Giai trực tiếp vào phòng cấp cứu, nhìn vết thương của anh bị phỏng tương đối nghiêm trọng, lập tức có bác sĩ đến xử lý.
Bệnh viện công không thể yên tĩnh so với phía của La Quyết Trình, mặc dù là buổi tối nhưng trong hành lang phòng cấp cứu vẫn có đầy người ngồi, ở bên cạnh những chiếc giường tạm bợ là đám người đi qua đi lại.
Bác sĩ tìm một cái giường ở trong góc cho anh, kéo rèm ở xung quanh giường che lại một chút, Tịch Giai Giai đang đứng ở bên cạnh giường nhìn anh leo lên giường, lúc bác sĩ cởi áo sơ mi của anh ra, chỗ mà anh bị bỏng đỏ lên giống như là con tôm luộc.