"Thẩm Dĩnh..." Anh đang chuẩn bị nói chuyện.
Không ngờ mới vừa phun ra hai chữ đã bị âm thanh dồn dập của người phụ nữ này đánh gãy: "Anh đừng có kêu em nữa, cho dù hôm nay anh có nói cái gì thì em cũng phải đi ra ngoài, em nhất định phải đi ra ngoài."
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, có nói cái gì thì cô cũng phải bước ra khỏi cánh cửa này.
Lục Hi thấy cô nổi giận đùng đùng đi đến trước cửa thay giày, cũng đứng dậy đi theo, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia đỏ lên, giọng nói của anh nhẹ xuống: "Không phải là anh không cho em đi ra ngoài, chỉ là lo lắng sức khỏe của em thôi."
"Sức khỏe của em không có chuyện gì tự em biết được, anh lo lắng cái gì chứ?" Thẩm Dĩnh đang nổi nóng, trong lúc nhất thời giọng điệu cũng cao lên, không đoái hoài gì tới việc êm tai hay khó nghe.
Ánh mắt của người đàn ông tập trung khóa chặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận kia, lông mi rủ xuống mí mắt, cảnh tượng đó khiến cho người ta nhìn thấy âm u không chịu được: "Lo lắng em sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn."
Thẩm Dĩnh nghe giọng nói trầm thấp của anh, trong lòng giống như là bị một cái chày gõ một cái, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều không nói chuyện, im lặng một lúc lâu cô mới bất đắc dĩ mở miệng nói: "Em biết bởi vì chuyện lúc trước cho nên anh không yên lòng, nhưng mà em thật sự không có vấn đề gì. Nếu như thân thể của em không thoải mái thì em cũng sẽ không đi ra khỏi cửa, ngày nào cũng ở trong nhà em cũng chỉ suy nghĩ lung tung, em muốn cuộc sống của mình phong phú."
Nhìn thấy anh không nói chuyện, Thẩm Dĩnh sợ là anh nghe không hiểu, lại nhanh chóng khuyên nhủ: "Em không có việc gì cả, chẳng lẽ anh hi vọng một nửa của mình chỉ là con sâu gạo ư?"
Sâu gạo?
Nghe được cái ví dụ này, người đàn ông hơi nhíu mày sau đó lên tiếng trả lời: "Sâu gạo thì có cái gì không tốt chứ, tất cả những thứ của anh đều là của em, em không cần phải vì cuộc sống mà bôn ba."
"Nhưng cuộc sống như vậy thì có ý nghĩa gì đâu chứ?" Mặc dù là trong lòng của Thẩm Dĩnh cảm động, nhưng vẫn nên phải nói rõ đạo lý với anh: "Em yêu anh, nhưng mà em không muốn trở thành một vật phụ thuộc vào tình yêu."
Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nói chuyện với anh liên quan đến vấn đề công việc kể từ sau khi cô khôi phục lại ký ức, Lục Hi nhìn thấy được sự kiên định từ trong ánh mắt của cô.
Bỗng nhiên có chút nhớ nhung cô vào tháng ngày mất trí nhớ, cũng bởi vì đã quen thuộc một Thẩm Dĩnh đã ỷ lại vào mình, cho nên mới quên đi người phụ nữ này vốn chính là một người kiên cường.
Trầm mặc cả nửa ngày, anh hạ giọng xuống hỏi một tiếng: "Nhất định phải đi à?"
Thẩm Dĩnh vui mừng ở trong lòng, biết anh đã có ý định nhượng bộ, liên tục gật đầu không ngừng: "Ừm, em muốn đi."
Lục Hi không có cách nào giữ cô lại, cũng không thể cột người ở trong nhà mãi, rốt cuộc cũng thỏa hiệp: "Để anh kêu tài xế đưa em đi."
Lần này rốt cuộc Thẩm Dĩnh cũng nhẹ nhàng thở ra, thật đúng là sợ anh cứ cường ngạnh chết sống không đồng ý, vẫn may là người này cũng không phải không nói đạo lý như vậy, đến cùng vẫn là quan tâm đến cảm nhận của cô.
Chút cảm giác không thoải mái và phẫn nộ nho nhỏ lúc nãy đều đã quét sạch, thay vào đó đó là cảm giác thành tựu. Thẩm Dĩnh nhón chân lên, hai tay vòng qua bờ vai của người đàn ông, ngửa đầu xích lại gần hôn lên cái cằm hơi đâm người, giống như là một con mèo con lén lút, cười gian xảo: "Anh thật là tốt."
Đôi môi ẩm ướt và mềm mại chủ lướt qua một cái, đôi mắt hẹp dài của người đàn ông bỗng nhiên nheo lại, tia sáng nguy hiểm lóe lên, vào lúc mà anh chuẩn bị kéo người qua tiếp tục hôn sâu thì lại bị một đôi tay nhỏ chống đỡ ở ngực.
"Em có thoa son môi, anh hôn xong là phải thoa lại, phiền sức lắm." Nói xong buông tay ra đứng về vị trí cũ, lấy túi xách đặt qua ở một bên rồi chạy ra ngoài: "Em đi đây, tối nay gặp nha."
Cánh cửa của biệt thự đóng lại, căn nhà to như vậy đã trở về yên tĩnh một lần nữa.
Lục Hi nhìn hướng mà cô rời đi, qua một hồi lâu mới thu hồi ánh mắt lại, đôi môi mỏng câu lên, mỉm cười mắng một tiếng: "Cô nhóc không có lương tâm..."
Quay vào phòng khách một lần nữa, thím Lâm cứ luôn trốn ở trong phòng bếp rốt cuộc cũng tìm đúng thời cơ mà xuất hiện: "Cậu chủ, cà phê lạnh rồi, tôi lại giúp cậu pha một ly nữa nha?"
Lục Hi suy nghĩ: "Không cần đâu, một lát nữa tôi cũng đi ra ngoài rồi."
"Cậu chủ muốn đi ra ngoài hả?"
"Ừm."
Cô ấy cũng không có ở nhà, anh ở đây cũng không có ý nghĩa gì.
Nghĩ như vậy, Lục Hi liền cầm điện thoại lên gọi cho Bùi Dục: "Chuyện lần trước tôi nghe nói là Trương cục đã tìm cậu rồi?"
Mười một giờ trưa, trong văn phòng tổng giám đốc của Hồng Đỉnh.
Sau khi Lục Hi bước vào thì Bùi Dục đang nổi giận với quản lý, còn không phải là lửa giận giống như bình thường, tài liệu và điện thoại bàn đều bị ném ở một chỗ, cả phòng bừa bộn, ai không biết thì còn tưởng rằng lốc xoáy vừa mới quét qua.
Vất vả lắm Lục Hi mới tìm được một chỗ đặt chân, nhìn dáng vẻ của quản lý nơm nớp lo sợ, không khỏi có chút bất ngờ: "Cậu đi ra ngoài trước đi."
Quản lý nhanh chóng gật đầu với Lục Hi, mang ơn đi ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lục Hi nhìn người nào đó rõ ràng vẫn còn đang bừng bừng lửa giận, giọng nói nhàn nhạt: "Ai mà có bản lĩnh lớn đến nổi chọc cậu Bùi thành như thế này vậy?"
Bùi Dục thở dài một hơi, cả người mình ngã ngồi vào ghế sofa, đưa tay bóp bóp huyệt thái dương, trái tim đang nhảy thình thịch khiến anh ta thấy phiền: "Tối ngày hôm qua nhận được báo cáo, nói là phát hiện heroin ở một chỗ gần đây, hôm nay Trương cục tự mình gọi điện thoại cho tôi. Lục Hi à, cậu biết con người của tôi mặc dù không có khí chất tốt, nhưng cái loại độc này thì tôi chưa từng dính vào, cũng không cho phép dính vào, cái này rõ ràng cũng không biết là thằng nhóc nào lại giở trò đây này."
Nói xong, Bùi Dục nhịn không được mà mắng một câu: "Con mẹ nó chứ, thật xui xẻo!"
Lục Hi thấy dáng vẻ của anh ta gần như muốn bùng nổ tại chỗ, đi qua vỗ bả vai của anh ta: "Cho người đi điều tra đi, ở đây tự mình tức giận làm gì chứ?"
"Camera giám sát qua không được, nếu không thì hiện tại tôi đã đi chặt đầu của cái tên khốn nạn kia rồi." Bùi Dục càng nghĩ thì càng tức giận, trực tiếp đạp một cước ngã cái ghế nhỏ ở bên cạnh: "Mẹ kiếp."
Lục Hi rất hiếm khi nhìn thấy anh ta khó chịu như thế, chủ động đề nghị: "Tôi giúp cậu tìm người nha?"
"Không cần đâu." Người đàn ông nói chuyện cộc cằn, một đôi mắt hoa đào không có nửa phần hấp dẫn người, chỉ còn lại sự tàn nhẫn dọa người: "Tôi đã nói với quản lý rồi, ngày hôm nay mà không xem xong camera giám sát ở trên con đường này thì ngày mai đến Châu Phi cho voi ăn đi."
Thấy anh ta kiên trì, Lục Hi cũng không nói tiếp cái nữa, chỉ cần chuyện này có thể giải quyết là tốt rồi: "Cậu cũng đừng tức giận, chỉ cần là túi heroin này không phải tìm từ chỗ Hồng Đỉnh là được rồi."
Bùi Dục cười lạnh một tiếng: "Nếu như thật sự tìm từ chỗ của tôi thì Bùi Dục tôi đã trở thành trò cười rồi."
Trong nhà của Bùi Dục có mối quan hệ với hắc đạo, dù sao thì từ đời của ba anh ta cũng đã bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ, nhưng nhà họ Bùi luôn có một quy định bất thành văn đó chính là tuyệt đối không thể chạm vào chất độc.
Người nào một khi mà dính vào thứ này thì cuộc đời sẽ bị phá hủy, tự chủ cái gì, khống chế cái gì, tất cả đều là nói nhảm hết.
Cho nên Bùi Dục đối với chuyện này cũng có cái nhìn rất thận trọng, bây giờ lại bị người ta vu oan, suy nghĩ đầu tiên của anh ta chính là bị người khác chơi xấu, nhưng mà cũng thật bất ngờ lại có người dám chọn bột tắm sắt như anh ta.
Thật sự là không muốn sống nữa rồi.
"Trương cục không bởi vì chuyện lần trước mà tìm cậu gây phiền phức đó chứ?" Lục Hi đang ám chỉ hai người mà lúc đó đụng Thẩm Dĩnh.
"Không có đâu, người còn chưa chết cũng không tàn phế, anh ta đi tìm tôi thì cũng phải có lời giải thích." Dứt lời, Bùi Dục khoát khoát tay, không muốn lại bàn luận những chuyện này nữa, đổi đề tài: "Ở bên chỗ của tôi có không ít rượu ngon mới nhập, cậu cứ đi qua chọn hai bình đi."
Một tầng ở dưới mặt đất của CLB Hồng Đỉnh chính là hầm rượu tư nhân của Bùi Dục, ở bên trong có rất nhiều rượu quý mà ở bên ngoài có bỏ bao nhiêu tiền đi nữa cũng không mua được, bất luận là nhãn hiệu ở trong nước hay ở nước ngoài gì cũng có đầy đủ hết tất cả.
Lúc trước anh thỉnh thoảng sẽ chọn vài bình rượu ở chỗ của Bùi Dục mang đi, có điều gần đây không có thời gian rảnh rỗi, hôm nay vất vả lắm mới rảnh được đôi chút, anh cũng không từ chối mà đi theo anh ta cầm hai bình rượu để quản lý bỏ vào trong xe.
Sau khi quản lý gói rượu kỹ càng rồi, anh ta đột nhiên quay người lại, mặt mũi tràn đầy lo lắng, dường như là thật sự sợ hãi mình sẽ bị đẩy đi Châu Phi cho voi ăn, mở miệng nói vội vã: "Tổng giám đốc Bùi, camera đã quay, quay được người rồi."
Bước chân của Bùi Dục dừng lại, có chút không xác định được mà nhíu mày nhìn sang: "Chắc chắn à."
"Chắc chắn chắc chắn." Quản lý vội vàng chứng minh năng lực nghiệp vụ của chính mình, đưa USB nho nhỏ ở trong tay ra: "Giám đốc xem xem."