Hôm nay uống rượu cũng không tính là đang nhậu nhẹt, cuối cùng lấy sự mê man của Đường Lỗi kết thúc, trên đường trở về, ở trong xe im ắng, chỉ có tiếng hít thở của cậu trai trẻ ngồi bên ghế lái phụ ngẫu nhiên truyền đến.
Mùi rượu quanh quẩn giữa hai người bọn họ, không gian xe bị bịt kín bỗng nhiên trở nên có chút ngột ngạt, Mã Thiên Xích hạ cửa sổ xe ở bên phía mình xuống, chỉ mở ra một đường nhỏ để ở bên ngoài mang theo gió đêm mát lạnh thổi vào.
Anh không thể say rượu được, nhưng mà ngày hôm nay tâm trạng của anh kém như vậy, anh cũng không muốn gọi người đến chở giùm, chính xác mà nói thì không hi vọng có bất kỳ người ngoài nào đến phá vỡ ở tâm lý cân bằng khó có được vào lúc này của anh ta.
Mặc dù đối phương chỉ là một cậu trai trẻ mười tám tuổi, nhưng mà không thể không nói, sau khi nói những lời này với Đường Lỗi thì trong lòng của anh ta cũng cảm thấy được nhẹ nhõm một chút.
Anh ta nóng lòng sốt ruột muốn công khai mối quan hệ của mình với Đường Uyển trước công chúng, cho dù là hiện tại cũng không cho phép, có thể nói với cậu em trai mà cô yêu quý nhất cũng được rồi.
Cũng may là cậu trai này cũng không trách móc anh ta.
Mã Thiên Xích lái xe đến bệnh viện, trước khi xuống xe thì anh ta đánh thức Đường Lỗi dậy. Người này rõ ràng đã ngủ đến nỗi mơ mơ màng màng, toàn bộ quá trình đều rất nghe lời, kêu xuống xe thì liền xuống xe, kêu bước vào thang máy thì bước vào thang máy, cực kỳ biết nghe lời.
Cuối cùng Mã Thiên Xích cũng sắp xếp cho người vào một căn phòng ở bên cạnh phòng bệnh, hơn ba mươi tuổi, từ trước đến giờ chưa từng chăm sóc ai, phần tình cảm dịu dàng duy nhất cũng đã cho Thẩm Dĩnh với thẩm tiếu, bây giờ kêu anh ta chăm sóc cho một cậu trai trẻ, hình như có chút khó.
Nhìn người ngã xuống giường, sau đó cũng chỉ thay cậu ta kéo chăn mền lên rồi rời khỏi không.
Tối nay Mã Thiên Xích còn muốn về công ty một chuyến, vì nguyên nhân cách biệt thời gian, bên phía nước ngoài còn đang có hội nghị cần phải tiến hành. Lúc đi ngang qua phòng bệnh của Đường Uyển thì vô thức dừng bước chân lại, xuyên thấu qua cửa kính nhìn vào bên trong, không ngờ tới Vương Thu Phương vậy mà lại không có ở đây.
Trong phòng bệnh im lặng chỉ còn lại bóng dáng mảnh mai đang nằm ở trên giường, anh ta nhíu mày lại, không chế lực đạo nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Dù biết rằng hiện tại cô đang ở trạng thái hôn mê, nhưng vẫn khống chế sức lực theo bản năng sợ đánh thức cô dậy.
Bên trong phòng bệnh không có bật đèn, chỉ có màn hình ở trên đầu giường lóe lên, mượn ánh sáng yếu ớt này Mã Thiên Xích ngồi lên một cái ghế xếp ở bên cạnh, trong tầm mắt chứa đầy dung mạo của người yếu ớt giữa gối đầu.
Gần đây anh rất ít khi cẩn thận nhìn kỹ cô giống như thế này, bây giờ nhìn như thế này lại nhịn không được mà đáy lòng nhíu chặt lại đau đớn. Cô giống như là lại càng trở nên yếu ớt thêm, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia giống như là muốn trở nên trong suốt, không có chút sức sống nào, càng ngày càng nặng nề.
Đường Uyển như thế này khác biệt một trời một vực so với Đường Uyển trong lần gặp đầu tiên, cô mãi mãi cũng không nên như thế này.
Hơn một nửa gương mặt của người đàn ông đều che giấu trong bóng đêm, khuôn mặt với sự đan xen giữa bóng tối và ánh sáng càng khiến anh trở lên có khí thế ép người hơn. Người mà ban ngày có khí thế hăng hái như vậy đến ban đêm lại ngồi cạnh bên giường bệnh, lột bỏ sự hào nhoáng lợi ích thì cũng chỉ còn lại cô quạnh không có từ nào để diễn tả.
Có lẽ là do bóng đêm quá thâm sâu, có lẽ là do xung quanh mình quá yên tĩnh, trong đầu lại không tự chủ được mà xuất hiện một vấn đề.
Nếu như lúc đó không gặp được Đường Uyển thì anh ta sẽ như thế nào đây?
Rời khỏi thành phố J trở lại nước Anh, ở địa bàn của anh ta mà làm những chuyện không khác với trước đó là bao, đại khái là sẽ không có bất kỳ tâm tư gì muốn bắt lấy một đoạn tình cảm.
Anh ta đối với chuyện tình cảm vẫn luôn rất kinh thường, thẳng cho đến khi gặp Thẩm Dĩnh, chỉ tiếc rằng người phụ nữ này đã có người trong lòng, đã có được quyền sở hữu, anh ta chưa từng chiếm được cũng không thể nói là mất đi, chẳng qua chỉ là cảm thấy trống rỗng.
Giống như là đáy lòng bị đào một cái hố, gió lạnh gào thét cùng nhau tuôn ra.
Mà chính vào thời khắc như vậy ông trời đã để cho anh ta gặp được Đường Uyển, ở sân bay, ở quán bar, ở cánh cửa mà cô đã đỡ đạn thay cho anh ta... Tất cả đều trùng hợp đến nỗi không có từ nào để diễn tả được, nó đã lấp đầy chỗ trống nơi đáy lòng của anh ta.
Cái được gọi là tình yêu là thứ có thể gặp được nhưng không thể mong mỏi, cho đến bây giờ Mã Thiên Xích cũng không nghĩ rằng mình có thể gặp được, nhưng hiện thực lại xảy ra như vậy.
Nếu như Đường Uyển tỉnh dậy thì anh ta sẽ nói cái gì đây, sẽ làm cái gì đây?
Thật ra thì một chút suy nghĩ mà Mã Thiên Xích cũng không có, anh ta thậm chí còn muốn trốn tránh vấn đề này mà không suy nghĩ, chỉ có một chuyện là có thể xác định được đó chính là không muốn tiếp tục buông tay cho cô rời đi.
Bất kể là thành phố J hay là nước Anh.
Bóng đêm ở bên ngoài cửa sổ lặng lẽ nhấn chìm tất cả cảnh sắc vào ban ngày, mọi thứ đều yên tĩnh, ánh trăng trên đầu cành, cảm xúc mãnh liệt ở trong lòng càng rõ ràng hơn.
Người đàn ông nhẹ nhàng nhắm mắt lại, kiềm chế, thu liễm, lúc mở mắt ra một lần nữa, anh hơi cúi người xích lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước trên cánh môi khô khốc của cô gái.
"Ngủ ngon."
Mà ở một nơi anh ta không nhìn thấy, được ngón tay trỏ mang máy đo SpO2 bỗng nhiên nhúc nhích, chỉ trong một cái chớp mắt.
...
Nhoáng một cái đã nửa tháng trôi qua, vết thương ở trên người của Thẩm Dĩnh đã hoàn toàn khôi phục lại rồi, thật ra thì vào ngày thứ ba cô đã xuất viện rồi, kiểm tra ở bên phía của La Quyết Trình tỏ rõ chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được, không cần phải nằm viện quan sát.
Sau khi về đến nhà, cô vốn là muốn nhanh chóng đến làm chút việc ở tiệm hoa, dù sao trước đó cũng đã đưa ra kế hoạch với bên phía Diêu Tân Như. Nhưng mà lúc nào không phải vì chuyện này thì cũng vì chuyện kia, cô cũng rất ngại ngùng rồi, làm ăn như thế này đổi lại là ai cũng sẽ có lời phê bình.
Thẩm Dĩnh nghĩ là đến tuần thứ hai thì đi đến tiệm hoa, không ngờ là mới sáng sớm thức dậy sửa soạn xong tất cả, lúc chuẩn bị ra cửa thì lại bị Lục Hi trực tiếp chặn lại.
"Em muốn đi đâu vậy?"
Thẩm Dĩnh bị anh hỏi có chút không hiểu được: "Em đến tiệm hoa á."
"Không cho đi."
"?"
Lục Hi không cần suy nghĩ gì liền thốt ra: "Vết thương của em vẫn còn chưa ổn."
Thẩm Dĩnh nhìn người đàn ông ở trước mặt mình đang tự thắt cà vạt, cắn răng cố gắng không muốn phát cáu: "Em không sao đâu, anh Quyết Trình cũng đã nói rồi, nghỉ ngơi một tuần là đủ."
"Cậu ấy nói ít nhất là một tuần, vì để cho an toàn thì làm thế nào cũng phải hai tuần đã."
"..." Thẩm Dĩnh không còn gì để nói nữa, biết anh là đang quan tâm mình, nhưng mà cũng nhịn không được có chút ảo não: "Anh không cho em đi làm, còn anh thì ngược lại lại đi, em ở nhà buồn chán tới cỡ nào."
"Sau khi họp xong ban quản trị thì anh sẽ trở lại ngay, em muốn làm gì thì anh đều có thể đi cùng em."
"..."
Thẩm Dĩnh đã thất bại hoàn toàn.
Thế là cứ trôi qua một tuần như vậy, Thẩm Dĩnh nghĩ thầm rốt cuộc là cô cũng có thể ra cửa rồi, lại không ngờ tới bởi vì đêm hôm trước do tắm rửa mà hơi cảm lạnh một chút, lại bị người nào đó không chịu nói đạo lý ngăn cản ở trong nhà một lần nữa.
Tính toán lại thì đã gần nửa tháng rồi cô không bước ra khỏi cửa, Thẩm Dĩnh không thể nhịn được nữa, vẫn là bùng nổ, gọi thẳng tên: "Lục Hi, rốt cuộc là anh có ý gì?"
Người đàn ông nào đó đang ngồi ở trong phòng ăn uống cà phê lại nhàn nhã mở miệng nói: "Sức khỏe của em vẫn còn chưa ổn."
"Sức khỏe của em đã rất tốt rồi! rất tốt, anh có biết không hả."
Đối mặt với lửa giận của cô, Lục Hi lựa chọn làm nhưng không thấy: "Em đang bị cảm."
Nghe được câu trả lời này, cô im lặng nhưng vẫn thấy buồn cười: "Nhưng mà cái này cũng không hề ảnh hưởng đến việc em đi ra ngoài."
"Không được là không được, hôm nay nhất định em phải ở nhà, ngày mai khỏe một chút thì đi." Anh vừa nói xong thì đúng dậy chuẩn bị đi vào trong phòng khách.
Thẩm Dĩnh nhìn bóng dáng của người không thể nói lý kia, không phản kháng cũng không mạnh miệng nữa, chỉ là quay người đi lên trên lầu, lúc đi xuống thì đã đổi một bộ quần áo đi ra ngoài.
Lục Hi vốn là đang kiểm tra bảng báo cáo được gửi đến vào hôm nay, nghe thấy trên lầu truyền đến âm thanh bịch bịch bịch rõ ràng, tiếng bước chân mang theo lửa giận, ngẩng đầu nhìn lên lập tức không vui vẻ nhíu mày lại.