Thẩm Dĩnh ở trong phòng bệnh đợi Lục Hi quay về, nhưng đợi mãi anh vẫn không quay lại, cuối cùng cô thực sự không yên tâm đi đến phòng làm việc tìm, không ngờ bác sĩ nói anh đã đi khỏi gần 20 phút rồi.
Cô nói một tiếng cám ơn sau đó lập tức đi ra khỏi phòng làm việc gọi điện thoại cho anh, may là điện thoại vừa vang lên đã có người nhận, giọng nói của Thẩm Dĩnh có chút căng thẳng: “Anh đang ở đâu?”
“Phòng làm việc của Quyết Trình.”
“Bây giờ?”
“Ừm.”
Nghe thấy câu trả lời của anh, lúc này Thẩm Dĩnh mới thở phào nhẹ nhõm: “Không tìm được anh dọa em một trận, còn nghĩ là anh chạy mấy rồi chứ.”
Hơi thở của người phụ nữ có chút gấp gáp xuyên qua micro truyền đến tai anh, cuối cùng Lục Hi cũng đứng dậy, nhìn về La Quyết Trình sau đó rời đi: “Bây giờ anh đang đi xuống, em đứng ở cửa thang máy đợi anh.”
“Vâng.”
Không đến 5 phút, hình bóng người đàn ông cao lớn đã từ thang máy đi ra, nhìn thấy anh vẫn bình yên vô sự, tảng đá lớn trong lòng Thẩm Dĩnh cuối cùng cũng được đặt xuống: “Sao anh không nói một tiếng đã….Ưm!”
Chưa nói hết, cô đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp, miệng của cô bị ngực của người đàn ông chặn lại, không thể không nuốt lại những từ vừa lên đến bên miệng.
Cảm nhận được hai cánh tay ở sau lưng cô siết chặt lại, trái tim chùng xuống, chua chát và mềm mại, bản năng làm mẹ đột nhiên tràn ra: “Sao vậy, mới không gặp có một lúc đã thành thế này rồi.”
“Thẩm Dĩnh, chúng ta kết hôn đi.”
Một câu nói, thành không kiến bàn tay đang vỗ về sau lưng lại dừng lại, không có đầu không có đuôi, cô không có một chút chuẩn bị nào cả.
Thẩm Dĩnh chỉ nghĩ là anh đang kích động: “Anh nói cái gì vậy….”
“Tình trạng của ông nội không được tốt, bác sĩ nói ông không còn nhiều thời gian, anh không muốn đến lúc ông rời đi vẫn chưa nhìn thấy sự hạnh phúc của cháu mình.”
Hóa ra anh nghĩ như vậy.
Trong lòng Thẩm Dĩnh căng ra, giống như bị một bàn tay vô hình kéo lại: “Được, nghe theo lời của anh nói.”
Lục Hi không nói gì, chỉ là cánh tay đang ôm cô siết chặt lại, may là vẫn còn có cô, nếu không anh thật sự không biết làm thế nào để tiếp tục.
……
Không ai nói với ông nội về bệnh tình của ông, chỉ nói không cần lo lắng, bác sĩ nói không sao, ở trong viện quan sát một thời gian sau đó uống thuốc để duy trì là được rồi.
Dường như ông nội cũng không nghi ngờ gì, gật đầu đồng ý, chỉ là trong đôi mắt già nua lại mất đi thần sắc của ngày thường, Thẩm Dĩnh cố ý kêu Thẩm Tiếu ngày nào cũng đến bệnh viện, ở bên cạnh ông cụ nhiều hơn.
Vừa nghĩ đến mấy chữ thời gian không còn nhiều, trong lòng người làm cháu dâu như cô cũng cảm thấy rất khó chịu.
Một hôm, Lục Hi dẫn Thẩm Dĩnh và Thẩm Tiếu vào bệnh viện thăm ông cụ, bầu không khí rất hài hòa, anh tận dụng bầu không khí này nói: “Ông nội, cháu muốn kết hôn với Thẩm Dĩnh, ngày tháng vẫn chưa quyết định, ông cảm thấy ngày nào tốt?”
Ông cụ đang cúi đầu nhìn Thẩm Tiếu vẽ tranh, nghe thấy anh nói như vậy động tác trong tay dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Kết hôn hả…”
Dường như ông đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau mới lên tiếng nói tiếp: “Ta thấy ngày 18 rất tốt, các cháu thấy thế nào.”
Ngày 18?
Thẩm Dĩnh lấy điện thoại ra xem lịch, là thứ 7 tuần tới, thời gian rất gấp, chỉ có 10 ngày.
Có kịp không?
Nhưng Lục Hi lại không phản đối: “Vâng, vậy thì quyết định là ngày 18.”
Đối với anh mà nói, thời gian càng sớm càng tốt, nhiều hơn một ngày anh sợ cơ thể của ông nội không chịu đựng được nữa, về hôn lễ, tốn bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, chỉ cần có thể sắp xếp ổn thỏa trong thời gian đã định ra là được.
“Hi, ông biết tại sao lúc này cháu lại muốn tổ chức đám cưới.” Lúc hai người đang nghĩ đến chuyện tổ chức đám cưới, ông cụ đột nhiên lên tiếng: “Cái bộ xương cũ này của ta sắp không chịu đựng được nữa rồi.”
Từ khi nhập viện, ông cụ chưa bao giờ hỏi về tình trạng của mình, mọi người cảm thấy ông tin những lời bác sĩ nói, cảm thấy sức khỏe của mình không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.
“Ta biết mọi người đang giấu ta, cơ thể của mình sao ta lại không biết được, hai cháu cũng không cần phải cẩn thận như vậy, nhìn vào trong trái tim này, cũng giống như gương vậy.” Ông cụ nói xong, còn đưa tay lên đặt lên ngực.
Những lời này vừa được nói ra, trong lòng ông cụ cũng không muốn dừng lại, nói đến mức khiến Lục Hi và Thẩm Dĩnh sững sờ.
Hóa ra từ lâu ông cụ đã biết rõ tình hình sức khỏe của mình.
Bọn họ còn cho là….
Ngay cả Lục Hi nghe xong cũng sững sờ: “Ông nội….”
“Không sao, cháu không cần khuyên không, đến cái tuổi này rồi, ông đã chuẩn bị hết rồi.”
Trong phòng bệnh đột nhiên trở nên yên ắng, không có âm thanh, người lớn đều rơi vào sự trầm mặc vô cùng khó khăn, Thẩm Dĩnh không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ ngẩng đầu lên hỏi: “Ông cố nội, ông đã chuẩn bị xong cái gì thế?”
Cậu bé nghe đến mức mơ hồ không hiểu gì cả, không hiểu là ý gì, theo bản năng buột miệng nói ra, đến lúc Thẩm Dĩnh muốn lên tiếng ngăn lại nhưng đã không kịp.
Vốn cho là ông cụ sẽ khó chịu, không ngờ ông cụ chỉ cười nói: “Cụ đã chuẩn bị trang điểm cho cháu thành một tiểu hoa đồng xinh đẹp….”
Lời này không nói ra còn tốt, vừa nghe thấy trong lòng Thẩm Dĩnh lại cảm thấy chua chát.
Cô vội vàng rời ánh mắt đi chỗ khác, sợ là bản thân sẽ không kiềm chế được mà bật khóc.
Mọi người đều thở dài, không muốn khiến cho bầu không khí trở nên quá bi thương, cô cũng phải cố gắng chịu đựng.
Cứ như vậy, hôn lễ của bọn họ được định vào thứ bảy tuần sau, cũng chính là ngày 18 của tháng này.
Bữa tiệc vào cuối tuần, Lục Hi cũng đưa Thẩm Dĩnh theo, đúng lúc có thể thông báo tin tức này với mọi người, cũng nhân tiện nói về bệnh tình của ông nội, may là anh có thể đợi đến lúc bữa tiệc kết thúc mới nói, không sợ ảnh hưởng đến bầu không khí.
Mọi người cũng chỉ an ủi anh, điều chỉnh thời gian để trống ra ngày thứ 7.
Váy cưới đã được đặt làm thủ công từ trước, nhà thiết kế vẫn giữ lại, hơn nữa còn giữ gìn nó rất cẩn thận, không chỉ là màu sắc còn có hình dáng đều không thể chê được, đối với địa điểm cũng là khách sạn tốt nhất thành phố, thường phải đặt trước một năm, Lục Hi cứ thế tìm người để đặt một phòng tiệc lớn nhất.
Tất cả mọi chuyện Thẩm Dĩnh đều nghe theo sự sắp xếp của anh, không có ý kiến gì, buổi sáng đi đến cửa hàng hoa, buổi chiều đưa Thẩm Tiếu vào bệnh viện thăm ông cụ, Lục Hi tự mình sắp xếp chuyện hôn lễ, rất bận rộn, chỉ có buổi tối hai người mới có thể gặp nhau.
Một hôm, vừa về đến nhà, hiếm khi Thẩm Dĩnh không đi đến bệnh viện, ở nhà làm bài tập với Thẩm Tiếu, sau khi vất vả dỗ được cậu bé ngủ, Lục Hi mới trở về.
Nhìn người đàn ông cả người mệt mỏi, Thẩm Dĩnh thật sự rất lo lắng anh không chịu đựng được đến hôn lễ.
Cô rất đau lòng đi qua, nhận lấy chiếc cặp trong tay của người đàn ông, ngẩng đầu lên nhìn thời gian, đã hơn 10 giờ rồi: “Sao lại về muộn như vậy?”
“Anh đi xem một chút về bố cục ở hiện trường.”
“Anh kêu trợ lý đi xem là được rồi, nếu không anh sẽ rất mệt.”
Lục Hi cúi xuống cởi giày, đứng thẳng lên nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự quan tâm của cô: “Dĩnh Dĩnh, hôn lễ này vốn là một chuyện bất ngờ, nếu như anh không tự mình làm mọi chuyện, vậy thì thật sự khiến em quá thiệt thòi rồi.”