100 Cách Cưng Vợ

Chương 620: Chương 620: Thời gian của ông cụ không còn nhiều




Sự thật đã chứng minh, kỳ tích chỉ tồn tại trong một thời gian nhất định, không tồn tại quá dài, tình hình sức khỏe của ông cụ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng, chuyện này nhà họ Lục không nói với bất kỳ ai, chỉ có người nhà biết.

Nếu như để người khác biết được, cửa phòng bệnh này đoán chừng sẽ bị san phẳng.

Ngày hôm sau, sau khi ổn định lại, bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện cho ông cụ, sau khi kiểm tra liền gọi Lý Dĩnh Phiên và Lục Hi vào phòng làm việc, thông báo về tình hình của ông cụ.

“Đây là phim mà chúng tôi đã chụp, trái tim của ông cụ có hai mạch máu bị tắc, toàn bộ đều là những mạch máu quan trọng, ảnh hương rất lớn đến sức khỏe, bắt buộc phải tiến hành phẫu thuộc để khơi thông mạch máu, nhưng tôi phải nói rõ với các vị, ông cụ đã lớn tuổi, nếu như phẫu thuật, cũng chỉ có 20% cơ hội.”

“20%?’ Lý Dĩnh Phiên vừa nghe thấy vậy cả khuôn mặt lập tức trắng bệch: “Cái này, cái này cũng quá thấp rồi….”

Bác sĩ cũng tỏ ra bất lực: “Đúng vậy, bình thường nếu như phẫu thuật mà sự nguy hiểm hơn 60%, chúng tôi cũng khuyên người nhà suy nghĩ một chút xem có nên tiến hành không.”

Nói một cách khác, tỉ lệ thành công 20% này, thực ra không cần phải suy nghĩ xem có nên tiến hành phẫu thuật hay không.

Lục Hi ngồi ở một bên, yên tĩnh lắng nghe, đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Nếu như không phẫu thuật thì sẽ thế nào?”

“Không làm phẫu thuật chỉ có thể dựa vào thuốc để khống chế, nhưng bây giờ tình hình tắc nghẽn mạch máu cũng khá nghiêm trọng, nếu như duy trì tình trạng như bây giờ, ông cụ không thể xuống giường được.” Bác sĩ nói, đưa tay chỉ vào tấm phim đen trắng trên màn hình: “Ngài nhìn đi, hai bên này bị tắc nghẽn rất bất lợi với việc lưu thông máu, hơn nữa van tim cũng có vấn đề, một diện tích nhỏ đang bị hoại tử, bệnh này của ông cụ không phải ngày một ngày hai, sớm đưa đến bệnh viện sẽ tốt hơn một chút, bây giờ đã bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất rồi.”

Tất cả các ca phẫu thuật và bệnh tình đều chú trọng đến một điều kiện đó ;à thời gian, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, cho dù y thuật có cao minh đến đâu, tỉ mỉ đến đâu, cũng không có cách nào quay lại thời gian, sức khỏe đã xấu đi, không thể chịu đựng được nữa.

Lời nói của bác sĩ vô cùng uyển chuyển, nhưng nội dung lại không hề uyển chuyển, sức khỏe của ông cụ đã đi đến bước vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn không thể tiếp nhận được điều trị tốt nhất.

Lý Dĩnh Phiên dường như vẫn chưa hiểu ý của bác sĩ, nhưng Lục Hi lại hiểu, anh hít một hơi thật sâu, nhìn người phụ nữ ở bên cạnh: “Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi, con muốn nói chuyện riêng với bác sĩ.”

Lý Dĩnh Phiên không di chuyển: “Cái này, cái này có gì mà mẹ không thể nghe được….”

Lục Hi chỉ nói: “Mẹ nghe lời con đi.”

Lý Dĩnh Phiên thấy anh rất kiên quyết, nhìn thấy sự nặng nề ẩn giấu trong đôi mắt sâu thẳm kia, trong lòng có một linh cảm không tốt, nhưng vẫn đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài cửa, Thẩm Dĩnh đứng đối diện, nhìn thấy Lý Dĩnh Phiên đi ra lập tức đi qua: “Bác gái, bác không sao chứ?”

Cô sợ sẽ nghe được một đáp án không được tốt từ Lý Dĩnh Phiên, vì vậy cố tình đợi ở bên ngoài, bây giờ nhìn thấy bà bước ra, ánh mắt bất giác nhìn vào cánh cửa đang đóng kín.

Lý Dĩnh Phiên vẫy tay: “Đi thôi, đi thôi…”

Bên trong phòng làm việc.

Lục Hi cũng không lảnh tránh, hỏi thẳng: “Tình hình của ông nội tôi như vậy còn có thể duy trì được trong bao lâu.”

Một câu nói, suýt nữa thì khiến một vị bác sĩ có hơn 20 năm kinh nghiệm trở nên rối bời, dù sao rất ít người nhà có thể nói ra điều này trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, khả năng chịu đựng của người đàn ông này khá….lớn.

“Ít là một tháng, nhiều là nửa năm.”

Bác sĩ cố gắng để đưa ra một khoảng thời gian không quan tàn nhẫn, nhưng rơi vào trong tai của Lục Hi lại là một điều không thể chịu đựng được, một tháng, cũng có nghĩ là mọi lúc mọi nơi ông đều đang sống trong sự nguy hiểm, hơn nữa không biết khi nào thì nguy hiểm này sẽ đến.

Không thể tiếp nhận điều trị có nghĩa là bệnh này không thể tốt hơn được, kết quả tốt nhất chính là duy trì trình trạng hiện tại.

Ông cụ cũng là một người rất kiên cường, nếu như để ông biết được cuộc sống sau này mình chỉ có thể nằm trên giường bệnh, chắc chắn ông cũng không muốn sống nửa năm như vậy.

Con người chính là như vậy, không thể tránh khỏi sự sống và chết, nhưng lại sợ chết.

Cho dù như vậy, Lục Hi vẫn không muốn thừa anh nhận hiện thực này, mặc dù anh biểu hiện ra rất lý trí, nhưng sâu trong lòng anh lại không ngừng tự khuyên chính mình, sẽ có cách, tất cả đều sẽ có cách.

Đôi mắt đen khẽ nhắm lại, phải mất một lúc lâu mới nặng nề thở ra: “Chuyện này tạm thời đừng để ông nội tôi biết, để tôi nói, bên phía anh phải giữ bí mật.”

Bác sĩ gật đầu đồng ý: “Nếu như đây là yêu cầu của gia đình, chúng tôi sẽ làm theo.”

…..

Sau khi Lục Hi rời khỏi phòng làm việc, không quay lập tức quay về phòng bệnh mà đi đến phòng làm việc của viện trưởng, La Quyết Trình đang xem phương án điều trị của Đưởng Uyển, thấy anh đi vào có chút sững sờ: “Thế nào rồi?”

Lục Hi gần như quăng mình xuống ghế sofa, nhìn trần nhà phía trên đỉnh đầu, đôi mắt có chút đau vì cái gai màu trắng kia: “Không tốt, thời gian không còn nhiều.”

Động tác lật tài liệu của La Quyết Trình, không thể ngờ đến lại là kết quả như vậy: “Cái gì?”

“Ừm.” Lục Hi nói, đôi mắt lại đỏ lên, đưa tay lên che mắt lại: “Chính là như cậu nghĩ.”

Phòng làm việc đột nhiên im lặng, La Quyết Trịnh mở miệng nhưng lại không thể phát ra âm thanh, thậm chí anh ta còn không biết phải nói gì để an ủi người đàn ông này.

Quá bất ngờ, không ai có thể ngờ được ông cụ lại đột nhiên ngã xuống, ai có thể nghĩ đến điều này chứ?

“Là Lưu Lâm phụ trách phẫu thuật đúng không, tôi nói với ông ấy một tiếng, kêu ông ấy nghĩ cách….”

“Không có tác dụng đâu.” Lục Hi ngắt lời anh ta, giọng nói đầy sự đau buồn, bất lực: “Trái tim của ông cụ đã có phần bị hoại tử, trừ khi đổi một trái tim mới, trước tiên không nói đến chuyện có phù hợp hay không, có bài xích hay không, một người 90 tuổi thật sự không thể chịu đựng được.”

Trong lòng La Quyết Trình cũng rất khó chịu, đứng dậy từ sau bàn làm việc đi đến bên cạnh anh, ánh mắt sâu xa, phức tạp nhìn người đàn ông đang nằm bò trên sofa: “Hi…”

“Cậu không cần phải khuyên tôi, tôi đều biết.” Giọng nói của người đàn ông đang cố gắng đè nén sự chua xót: “Không cần nói gì, tôi chỉ cảm thấy ở chỗ cậu sẽ khiến tôi có tốt hơn một chút.”

Trở lại phòng bệnh, nhìn thấy ông nội nằm trên giường với rất nhiều ống cắm vào người, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.

La Quyết Trình biết từ trước đến giờ anh là không phải là một người giỏi thế hiện sự yếu đuối, nhiều năm như vậy, trừ mấy năm không tìm thấy Thẩm Dĩnh, vẫn chưa từng nghe thấy anh nói ra bất kỳ từ ngữ yếu đuối nào, bây giờ một câu nói như vậy rơi vào trong tai, là anh em, anh ta cũng không cảm thấy tốt hơn anh là bao.

Anh không cần an ủi, vì vậy anh ta sẽ không nói, dù sao sinh lão bệnh tử nói đi nói lại chẳng qua cũng chỉ có mấy câu đó mà thôi, đạo lý này mọi người đều hiểu, nhưng khi thật sự rơi vào mình, đối mặt với người thân yêu của mình, có ai có thể không quan tâm chứ?

Điều anh ta có thể là chính là ở bên cạnh anh, lặng lẽ ở bên cạnh anh, đợi anh chấp nhận hiện thực này, đợi anh phấn chấn trở lại.

Nhưng có một câu nói, anh ta nhất định phải nói: “Hi, cậu vẫn còn vợ và con trai.”

Đường đời vừa khổ lại vừa mệt, nhưng anh đã tìm được người đồng hành cùng mình, điều này La Quyết Trịnh nhất định phải nói cho anh biết, anh không chỉ có một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.